Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2024

2024.01.20

 Năm nay tuyết rơi thật đẹp, lại rơi đúng vào ngày chủ nhật (2024.01.13) lúc 2 giờ chiều . Mình đã xem dự báo thời tiết nên hầu như đã đi chợ, mua mội thứ mình cần , xong chỉ đợi tuyết rơi thôi ! Đôi lúc dự báo cũng sai nên hơi có xíu hồi hộp . Nơi mình ở người dân khá tệ, đường xá và xe cộ không dành cho mùa đông , nên hễ tuyết rơi, đóng băng là tụi mình nghỉ trên dưới 1 tuần (dĩ nhiên phải có mấy inch tuyết và một lớp băng làm vốn mới bạo gan  nghỉ việc như thế ) . Tuyết năm nay rơi thật nhiều, thật dày (có chổ 6 inch, có chổ 10 inch ), lại không kèm gió bão mưa băng như năm rồi, nên đến thứ tứ (2024.01.17) là khoảng mấy ngày sau khi tuyết rơi , mình bước ra ngoài dọn tuyết trên xe để chuẩn bị đi làm , chạm đến tuyết hệt như cát, nó rời rạc và dễ thương đến độ mình mê tít ..., ( ui cái gì cũng mê, đây là lỗi hệ thống trong dây thần kinh của mình ...) . Nhưng cuối cùng mình vẫn quyết định nghỉ thêm một ngày nữa vì cảm thấy ngoài đường hơi vẫn còn trơn ..., mình thân một mình , nên chọn an toàn là cách duy nhất ! ....


Những ngày tuyết rơi, sau khi ăn tô phở, tay lại cầm ly cà phê nhăm nhi ..! Chà , đúng là cuộc sống, nếu biết bình yên và hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, mắc gì mình phải ngược xuôi đeo đuổi .... Nhưng cái giá phải trả để có cảm giác này đúng là không nhỏ ...! May mắn là mình còn cảm ra được ...nếu không đúng là uổng cả một kiếp người ....! Thiên hạ đổi nửa đời người để có danh vọng và phú quý , còn mình mất cả  nửa đời người mới nhận ra rằng mọi thứ đơn giản đến không tưởng .....!


Những nỗi đau thấu tim, những mất mát đến không ngờ ...! Tấc cả đã nằm yên bất động ở thời dĩ vãng ....! Đôi lúc mình có một cảm giác hoảng sợ vì nếu lỡ ..... những thứ ấy tái hiện ...không biết mình sẽ phải như thế  nào nhỉ ...! 


Một ý nghĩ thoáng qua, để rồi mình bất giác mĩm cười ...!


Chổ làm của mình có một nhóc tính tình khá xấu trong mắt mọi người, ích kỷ, hám lợi, và thường hay khôn lỏi, nên ai cũng ngán cả ...Nhóc thường hay nói những câu châm chọc . Mình gọi nhóc là em ghẻ ...để biểu lộ sự không thích của mình ...cũng để cho nhóc biết là mình không thích nhóc ...., đó là một thứ trò đùa vô hình, mỗi khi mình không thích nhóc cái gì, mình hãy nhấn mạnh hai từ "em ghẻ " , lúc ấy nhóc thường hay lắt đầu bỏ đi ....Hôm thứ bảy, tụi mình phải đi làm bù vì cả tuần nghỉ ở nhà ...thế là nhóc lại châm chọc, mình chỉ cười ....và thốt hay từ " em ghẻ " , thật ra nhóc không biết rằng mình thật sự đã chẳng còn quan tâm đến câu từ nữa ....



Có người hỏi vì sao mình phải làm việc nhiều thế ..! Mình chỉ cười hỏi lại ...không làm việc nhiều, vậy làm gì ...? Mình không thông minh, ngoài làm việc mình không biết làm gì khác để nuôi bản thân ...!


Sau khi làm công việc chính, thường tan giờ làm là khoảng 4 giờ 30 chiều hoặc năm giờ, thứ hai và thứ ba mình phải đi làm thêm ở Amazon, nên mình lười láy xe về nhà . Khoảng thời gian đó, đường xá lúc nào cũng chật kín, từ hãng về nhà có khi hơn một tiếng , một vụ tai nạn, hai vụ tai nạn, rồi kẹt xe, hầu như ngày nào cũng lập đi lập lại ....nên mình ngồi lại phòng ăn của hãng vừa lấy máy laptop ra để chỉnh audio truyện, vừa nhâm nhi cà phê , và đợi đến 6 giờ thì mình láy xe lại Amazon, và ngủ khoảng 45 phút , giờ làm việc ở Amazon bắt đầu lúc 7:30 chiều, (vì mình dậy từ 6 giờ sáng, nên đến thời gian đó thì buồn ngủ vô cùng ...)


Ông Church thấy mình lúc nào cũng cậm cụi làm gì đó, ông hỏi  :


- Cô sinh ra để chỉ biết làm việc thôi sao ?


Mình cười, bảo :


- Đâu có, tôi đang chơi game mà ...!


Ông nhón người về phía mình, và ngó nghiêng một xíu rồi cười cười bỏ đi ..


Lúc chỉnh xong audio thì phải nghe lại, thời gian đó vừa nghe mình lại lôi điện thoại ra chơi game ...! Rãnh rang thế mà mấy người này cũng tò mò ....!


Có lần ông kêu mình lại và hỏi :


- Tôi biết hãng này rất tệ, sao hình như cô lại lúc nào cũng hăng say  và yêu đời thế ...công việc của cô tốt lắm à ..!


Mình gật đầu bảo :


- Đúng là tốt hơn mọi thứ trên đời !


Ông cười ngất bảo :


- Cô đừng có gạt tôi ..tôi nghe được, hiểu được ...Nhưng  mà này, chỉ cho tôi cách để lúc nào cũng có nhiều năng lượng như cô đi !


Mình cười  ngất ...bảo :


- Bí quyết của tôi là thế này, sáng sau khi thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhìn thẳng vào gương và niệm một câu thần chú duy nhất ..!


Đôi mắt ông như sáng lên, và hỏi tôi :


- Cô niệm thần chú gì ...?


Ông biết rỏ lời của mình chỉ là những thứ gạt người, nhưng ông vẫn muốn nghe thử, mình nghiêm túc bảo :


- Câu thần chú là " Tôi yêu Synnex, Synnex là lẽ sống của tôi " 


Nói xong, ông phá lên cười ..., và quay  người đi, xong được vài bước ông xoay  người lại nói :


- Tôi sẽ bắt chước cô ..!


Còn tụi nhóc bên Amazon thì hỏi vì sao mình có năng lượng nhiều thế , còn hỏi mình uống loại thuốc gì, mình chỉ cười bảo chỉ uống cà phê thôi .


Ở Amazon, có một người không nói được, mình không biết là do bẩm sinh hay sao, mình lại không biết vì sao mình hay được làm chung với bà ấy lắm . Phải nói là bà ấy cực kỳ kỳ cục, không hiểu vì sao mỗi khi để một thùng hàng xuống bà thường cứ quăng lên đó rồi bỏ đi .., mình thường hay lại chỉnh lại cho ngay, bởi nếu các thùng hàng chất không ngay, sẽ rất khó mang ra , có thể nó sẽ ngã . Nhiệm vụ của mình là khi pallet đó đầy các thùng hàng đến một chiều cao  nhất định, thì mình chỉ việc in giấy dán lên và mang nó ra thôi, nhưng mình thường hay làm thêm vài thứ lặt vặt như xếp nó lại ngay ngắn, nên mình nhìn cách bà ấy làm việc mình chỉ biết lắt đầu ngao ngán, tự nhủ rằng lần sau nếu thấy bà ấy, mình sẽ tránh .....Nhưng rồi cứ theo ngày tháng, không biết làm sao , hễ mình xoay người qua, là luôn thấy bà ấy ...dần dần trở nên quen, và hình như bà ấy cũng không còn quăng hàng tứ lung tung nữa ...


Những lần mấy boss loa lên bảo đi nghỉ hoặc đi về, bà ấy thường hay hỏi mình là họ đang nói gì ..mình không biết diễn tả ngôn ngữ bằng tay của họ, nên mình lúc ban đầu hơi khó diễn tả, xong bà lấy tờ giấy , vừa ra dấu vừa viết, mình cũng viết lại ....hôm qua bà còn ra dấu với mình bảo là 6 phút nữa sẽ về  ...mình cười ...! Đến giờ boss bảo đi về, bà còn rối rít từ giả mình nữa ...Mình chỉ biết đưa 1 ngón tay cái lên, mìm cười và chào tạm biệt bà , nhìn theo dáng của bà ấy đi xa dần , đúng là có một cảm xúc khó tả ...(mình thường hay chọn ở lại thêm 30 phút hoặc nửa tiếng để làm thêm ..hơi lười đi ra một lúc với mọi người, lại làm thì được thêm tiền, đằng nào cũng lợi ) 


Đúng là có những mảnh đời cơ cực quá, và chỉ cần chịu khó một xíu, tự dưng họ trở  nên đáng yêu ....! Nhưng lúc đó mình chợt có một cảm giác thương cảm lạ lùng ..., vì sao họ vất vả đến thế ...! Hoặc cũng có thể họ đang nghĩ ngược lại ..! 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...