Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2024

2024.02.04 @ 12: 06 PM

 Giọng hát ấy ...thật quá tuyệt vời ...!


Khi nghe một giọng hát hợp với thính giác của mình, thiên hạ nghĩ gì ? mong gì ..?


Những lúc trời mưa rả rích, đang láy xe, nhìn lên bầu trời u ám ...không hiểu sao mình lại có một cảm giác thanh thản ...! Thế là lại vào youtube, bật giọng hát ấy lên ...!


Người ta nghe nhạc để tìm quên , để giải sầu, để đồng cảm ...


Còn mình nghe nhạc tại vì ..trời mưa, vì thích giọng ca ....


Đơn giản đến nỗi mình không hiểu vì sao mình phải nghe nhạc ...!


Mình không có một nỗi sầu như thiên hạ, càng không có một nỗi lo hay bất an ....


Cũng chẳng cần một lời an ủi đến cùng người lạ , vì mình biết ...mọi thứ rất mong manh, mọi khó khăn điều do bản thân nghĩ là nó khó, nên nó khó ...chứ nếu ngủ một giấc sâu, khi tỉnh giấc, đối diện với mọi việc ...chỉ cần nhìn nó trôi theo thời gian thôi ...đơn giản là vậy ...


Sinh ra không phải thừa hưởng một gia tài kết sù, thì phải nhọc công đi làm thôi ..Kém trí, không đủ năng lực, thì làm việc bằng sức ...Một việc không đủ sống thì làm hai việc ...


Suy nghĩ của mình đơn giản đến vậy, nên mội thứ đến với mình cũng rất đơn giản ...


Vậy mà mỗi khi trời mưa, hay lúc láy xe vào đêm mà trên nền trời đâu đó có một ánh trăng rất mờ chiếu xuống ....thế là lại thèm được nghe giọng hát ấy ...!


Ca từ rất ư đơn giản, bình thường, nhưng lại xoáy vào đêm, xoáy vào khoảnh trời ảm đạm ấy ....và quả thật, nhịp tim của mình có phần treo ngược ...


Để rồi khi kết thúc một bài hát ..mình lại tự cười thầm ...đúng là vớ vẩn ...!


Nhưng những điều vớ vẩn ấy, lại được mình lập đi lập lại đến vạn lần ..., vẫn là nhịp tim treo ngược tận đâu ...vẫn là khoảnh khắc của nhớ mong trỗi dậy ....


Có thể do bản thân mình hay chôn vùi nỗi nhớ vào quá khứ , nên vô tình giọng hát ấy đánh thức nó dậy ...để thử xem mình có nghiêng theo không ?


Đúng là không nghiêng theo được .....nhưng vẫn thích cái cảm giác bị treo ngược ấy ...!


Cảm ơn giọng hát tuyệt vời ...


Cảm ơn vần trăng mờ nhạt


Cảm ơn những giọt mưa u ám ...!


Nếu không mình đã quên mất, có một thời nỗi nhớ ấy khiến mình ngây dại đến dường nào ...!


Ta nhớ gió, không vì gió mang đến cho ta một cảm giác bình an ..mà là những bất ổn đã trôi ngang 


Ta nhớ mưa, không vì sự mát lành của nó, mà vì một góc tối của linh hồn ta từng ướt đẫm ...


Trăng cứ đến rồi trăng lại đi .., như dòng đời nghiêng ngã theo thời gian ....! 


Sự hiện diện của ta trong trời đất này vô hình đến nỗi trăng không hề biết được ....!


Và nỗi nhớ sâu thẩm trong lòng ta đến từ sương khói, cũng sẽ hoá thành sương khói tan đi ...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...