Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

2024.04.06 @ 7:55 PM



Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết trước mình không dám làm đứa con đại bất hiếu đến thế . Nhưng lỡ rồi , mình lại có thể thay đổi được gì đây . Cũng may, mẹ không cần mình lo, chỉ có điều vì mình tệ quá mà khiến mẹ phiền lòng .


Lúc bé, mình nghĩ rằng do thiên hạ không theo đuổi tình yêu đích thực nên bất hạnh trong đời ..và đủ chuyện xảy ra . Mình nghĩ tình yêu sẽ mang lại mọi hạnh phúc , dù hoàn cảnh nào đi nữa ..thế là mình mãi miết đi tìm một thứ tình yêu "đích thực " vốn không có thật trên đời ...


Mình cũng thường oán là vì sao mẹ lại  nhọc lòng yêu một người để khổ một đời, mình nhất định không ..!


Đúng là mình lớn lên, không để tình yêu làm khổ mình, nhưng trái lại, hình như  mình làm khổ lòng người ta thì phải ...có vẻ như thế ...! Mình một mặt đi tìm tình yêu đích thật, một mặt buông bỏ mọi thứ nếu tình yêu ấy không đúng như mình thiêu dệt ...để rồi vô tình có lẽ đã khiến ai đó phiền lòng, hoặc có lẽ cuộc đời muốn cho mình biết suy nghĩ của mình sai, nên có vài thứ trắc trở xẩy ra ...


Mãi đến lúc quá tuổi , mình mới chợt nhận ra rằng, mình thật sự quá sai !


Lúc này mình chỉ biết cười gượng rồi gập người cuối xuống, chỉnh trang lại mội thứ, thu gom những tàn tích còn xót lại sau mấy lần sóng gió, với hy vọng từ nay không làm khổ lòng người nữa ......


Vì mình đã tốn quá nhiều sức lực trong những ảo cảnh không thực mà mình nghĩ mình sẽ có được, để rồi mọi thứ càng trở nên rắc rối ...để đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn đến mình, mẹ thở dài bảo :


- Con ổn không, có cần mẹ giúp gì không ?


Mình cười bảo :


- Con ổn mà ! 


Hôm qua, mình nghĩ làm, như thường lệ mỗi năm đến tháng sinh nhật, mình nghỉ một tuần coi như tự thưởng bản thân . Năm nay mẹ cũng đã nghỉ hưu, thấy mẹ tội nghiệp quá vì muốn đi đâu cũng chẳng đi được, haizzz mình chỉ biết thở dài, mình thường nói với mẹ, ước gì con có thể chở mẹ đi chu du khắp liệt quốc ...ý mình nói là đi khắp tiểu bang ở mỹ , nhưng vì mẹ đang nghe truyện chiến quốc tung hoành của mình đọc, nên mình chọc cho vui ...!


Thế là hôm qua, mình hẹn đến chở mẹ đi đến công viên của nơi mình ở để mẹ được đi  bộ, mẹ như một đứa trẻ nít, cười nói huyên thuyên, trông rất đáng thương, nghe mẹ nói, ngắm mẹ cứ tung tăng như một đứa trẻ, lòng mình đau nhói ....Mình tệ thật, vì sao lại ra nông nỗi này, đến nỗi không thể mỗi ngày mang mẹ đi khắp nơi nhỉ ...thật đáng buồn, thật đáng hận làm sao .


Xong đang lúc đi bộ, mẹ thấy người ta đang xúc đất bên một đống đất thật lớn, mẹ bảo mình đến xem ..mình đi đến hỏi thì ra đất đó của thành phố làm gì đó , dư ra, nên để đây, ai muốn đến lấy cũng được ...Mẹ có vẻ rất vui , than rằng không biết làm sao mang về .


Mình cười bảo :


- Có mấy  chục đồng, con ra chợ mua cho mẹ, đất này để người khác đi ạ ...!


Mẹ lườm mình một cái ...


Để mẹ vui lòng, sau khi đi bộ xong , mình quành xe đến chổ đất ấy, trong xe mình có vài bao ni lon để sẳn, nên mình lấy khoảng vài bao đất cho me, ...chỉ vậy thôi mà mẹ rất vui, đúng là ...người lớn có khác . Xong mình nói rằng sẽ chở mẹ đi về, trên đường về sẽ mua nước sinh tố cho mẹ uống, xong chở mẹ đến tiệm quần áo xem..nhưng nói trước mình cho mẹ nghía thôi, mình không có đủ tiền mua quần áo cho mẹ đâu . Mẹ cười có vẻ vui lắm .


Sau khi tìm ra được tiệm sinh tố, nhưng vì không có mấy loại mình thích, và biết mẹ cũng sẽ không thích, nên mình bảo mẹ cùng đi sang tiệm khác .Không ngờ trong lúc đậu xe, mình sấn sơ sấn sát làm sao , mà khiến mũi xe trường lên phía trước rất sâu, nên khi ve ra nó bị sức luôn cái phần chắn ngang phía trước của xe . Đối với mình là chuyện thường, nhưng lại đối với mẹ là chuyện lớn .   Mình loay hoay chỉnh sửa một xíu , xong mình láy xe bình thường đi, nhưng mẹ tự dưng phiền não thấy rõ .Mình cười nói :


- Chuyện thường mà mẹ , xe nào cũng tệ thế, huống gì là con láy, có phần hơi cẩu thả . 


Vừa nói dứt lời, có một chiếc xe bên cạnh , vừa chạy vừa kéo lê phần trước xe tệ hơn cả của mình, mình bèn chỉ nói :


- Mẹ thấy không , nó còn tệ hơn con ấy .


Mẹ vẫn không hết phiền não bảo :


- Con còn đi làm khuya nữa, đúng là khiến người ta phiền chết đi được 


Mình hỏi mẹ mắc gì phiền muộn thế, chuyện gì cũng có duyên số của nó, lo tính được thì tốt, không thì đối diện với nó thôi, mắc gì phiền muộn ạ !


Mẹ ngạc nhiên hỏi mình :


- Sao con biết mẹ phiền muộn :


Mình cười ngất bảo :


- Bà hai ạ, giọng nói của bà, nét phiền muộn của bà rịnh ra từng cái lỗ chânl ông của bà đó ạ, ai mà không biết chứ ...!


Dỗ dành mẹ một hơi, cũng thấy chột dạ, mới cảm thấy mình bất hiếu đến là cùng ....làm con mà khiến mẹ mình phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt như thế , đúng là không đáng phận ...mình nói với nhóc em :


- Gặp  mẹ, nhớ ôm mẹ thật nhiều, nhớ hôn mẹ thật nhiều ..., bà có vẻ rất đơn độc ...chị cảm ra được ...nhưng lại không giúp được, đúng là quá bất hiếu .


Từ ấy nhỏ em cũng y chang mình , cứ mỗi khi từ nhà mẹ ra, là phải hôn ba cái, và ôm một cái thật sâu .


Mẹ nói với mình :


- Em con nó bảo nghe lời con mà hôn mẹ riết thành ra ghiền, giờ gặp là phải hôn mẹ ...


Mình cười ngất rồi nịnh mẹ và bảo rằng :


- Da mẹ đẹp quá, nên hôn để hy vọng được đẹp như mẹ ạ ...!


Haizzz ngoài những câu nịnh yêu ấy, mình chẳng thể làm gì khiến mẹ vui ...! Lỗi tại mình cả ...nếu biết được những điều cơ bản này, có lẽ ....mà cũng chẳng thể khác hơn, con người của mình, nếu không gặp rắc rối, chắc còn kiêu ngoạo đến dường nào ...! Bây giờ chỉ có mỗi việc sống tốt để cho mẹ bớt phiền cũng lại khiến mình khổ tâm rồi . Mà cũng hơi lạ, những việc phiền phức cứ thích tìm đến mình đến cách lạ lùng ..., mình đã cố giấu hết mọi thứ không kể cho mẹ nghe, nhưng có vài việc sờ sờ trước mắt, không thể giấu được ...Haizzz, hy vọng năm sau mình sẽ tốt hơn một xíu ...để mẹ an lòng hơn .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...