Thứ Ba, ngày 05 tháng 8 năm 2025
Sáng nay, ta lại nhớ.
Dĩ nhiên không phải là kiểu nhớ mơ hồ như thời trẻ. Ta biết rất rõ mình đang nhớ ai. Nhưng cũng chính vì thế, ta lại không muốn để hình ảnh ấy hiện lên nữa. Không muốn gọi tên người ấy trong đầu, không muốn bất kỳ hình dáng nào hiện hình. Ta chỉ muốn để nỗi nhớ trôi qua như một lớp sương khói — mỏng nhẹ, không hình, không tiếng, không rõ ràng, không đủ để đau đớn... nhưng vẫn lặng lẽ quấn lấy tâm trí, dai dẳng như một điều gì đó không thể gọi tên.
Đáng lẽ ra phải dậy sớm, vậy mà mãi đến 6 giờ 30 ta mới rời khỏi giường. Lại lái xe trên con đường dài quen thuộc, lại bật lên những bản nhạc cũ. Ta có một thói quen cố chấp: không thể nghe bất kỳ bản nhạc nào khác ngoài những giai điệu đã chọn từ rất lâu — như thể ta không thể chọn một cảm xúc nào khác ngoài sự trống rỗng mơ hồ này. Không thể nhớ người, nhưng cũng không thể quên.
Sáng nay, khi mở tủ quần áo, ta lại nhớ đến ông ấy – chàng rùa. Mỗi ngày đi làm, chàng chỉ mặc quần jean đen và vài màu áo đơn giản: trắng, đen, hồng nhạt và màu xanh của rừng. Trong tủ quần áo của ta, gần như mọi thứ đều là màu đen. Ta không có áo trắng, càng không có màu hồng. Chỉ duy nhất một chiếc áo xanh rừng — và sáng nay, chẳng hiểu sao, ta lại muốn mặc nó. Không ngờ, chính điều ấy lại khiến nỗi nhớ trở nên lạc lõng hơn. Như thể ta đang bắt chước một điều gì đó vô thức, không gọi tên được.
Vì dậy trễ, ta không thể đi bộ quanh bờ hồ như mọi ngày. Nhưng nhìn đồng hồ thấy còn 10 phút, ta lại không thể không ghé. Như một thói quen lặng lẽ: muốn xem hôm nay có con rùa nào trồi lên trên mặt nước không. Trời buổi sáng âm u, không nắng. Rùa không xuất hiện. Dĩ nhiên rồi. Những con vật ấy, có khác gì chàng rùa thật của ta đâu — chẳng bao giờ gặp được. Dù có lướt qua nhau, cũng chẳng nhìn thấy nhau.
Vào đến hãng, ta vùi đầu trong tin nhắn và thư cần hồi âm. Mãi đến 10:45 sáng mới đứng dậy đi ra ngoài một lát. Khi vừa chuẩn bị quẹo sang phòng vệ sinh, thì chợt thấy chàng rùa — đang đưa tay gạt thẻ để bước vào warehouse, nơi làm việc của chàng. Dáng dấp ấy không nhanh, không vội. Bước chân chậm rãi. Mở cửa cũng chậm rãi. Có phải chàng nghe thấy giọng ta phía sau không? Khi ấy, có hai người vừa đi ngang hỏi thăm ta đôi câu. Ta cách chàng khoảng hai mươi bước chân. Chàng không quay lại. Muôn vạn lần là thế — chưa bao giờ quay lại. Chỉ có dáng vẻ chậm rãi ấy gợi ra một điều gì đó — không hẳn là vô tình, nhưng cũng chẳng cố ý.
Đôi lúc, ta nghĩ… tình yêu của nhân thế cũng chỉ là tụ họp rồi tan rã. Vậy thì có lẽ ta nên đứng mãi phía sau chàng, chỉ để nhìn bóng dáng ấy từ xa. Thật sự mà nói, cuộc đời này không còn lại bao lâu nữa. Ta không rõ chàng đã từng trải qua những gì, mà đến tận bây giờ vẫn đơn độc – một bóng, một hình. Còn ta — ta biết rất rõ mình đã bước qua những phiền muộn nào. Rõ đến nỗi… không muốn bước tới nữa. Không muốn chạm tay vào tình cảm nữa.
Chàng rùa của ta, có phải cũng giống như ta? Chỉ khác một điều: nhịp tim của ta, đôi lúc vẫn còn lệch. Nhưng ta bỏ mặc nó. Còn chàng, có lẽ đến cả một nhịp lệch… cũng không có.
Và thế là, hôm nay lại trôi qua như bao ngày khác. Ta nhớ, nhưng không muốn nói mình đang nhớ. Ta bước qua bóng người, nhưng không dám chạm. Và cũng không muốn chạm. Chỉ có một điều duy nhất ta biết rất rõ — là trái tim ta chưa từng yên.
Không cần người quay đầu. Không cần ánh mắt trùng phùng. Chỉ cần một lần được lặng lẽ đi ngang qua nhau trong thinh lặng... cũng đủ để gọi tên một ngày — là có ý nghĩa.
Nhưng ta vẫn không biết... Nỗi nhớ này sẽ ở lại bao lâu. Bao lâu nữa... mới thôi dai dẳng như một cơn mưa không chịu tạnh. Bao lâu nữa... mới ngừng làm tim ta thắt lại, mỗi khi ánh mắt kia lướt qua mà không gọi tên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét