Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

Chuyện của những người không liên quan



Hôm qua thứ Tư, lại bận... lại những email cần hồi âm, những đơn hàng cần xem duyệt — và chị bạn lại mách chuyện của thiên hạ như mọi khi. Ta nghe, ta cười, ta thở dài. Không vì xúc động, cũng chẳng vì bận tâm gì sâu xa, mà chỉ thấy cuộc đời đúng là... rối rắm một cách buồn cười. Và thế là ta ngồi xuống, viết lại đoạn này như một cách giữ cho tâm trí mình tỉnh táo, không bị cuốn theo những điều đáng ra không liên quan đến ta. Nói là không liên quan, nhưng rốt cuộc vẫn là chuyện của cảm xúc — vì ta vẫn chưa thoát ra được cảm xúc của chính mình.


Hơn ba năm qua, ta bắt đầu chạm đến cảm giác tự do — một thứ tự do mà ta đã đổi tất cả để có được. Tự do trong tư tưởng, trong tinh thần, trong cả những điều nhỏ nhặt thường ngày. Không ai hỏi, không ai cần trả lời. Muốn đi đâu thì đi, muốn nói gì thì nói, im lặng cũng không cần giải thích. Và khi cuộc sống bắt đầu mang hình dáng của chính mình, không bị ràng buộc bởi ánh mắt hay kỳ vọng nào... thì cảm giác đó, thật sự quá tuyệt vời để đánh đổi vì bất kỳ điều gì khác.


Ta có yêu, có nhớ — nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một thoáng nghĩ đến. Không đủ để ta thay đổi. Không đủ để khuấy động sự yên ổn trong tâm trí. Ta đã quen sống như vậy.


Vậy mà… cuối cùng, ta cũng rơi vào một cơn tương tư. Chỉ là một cảm xúc thoáng qua, nhưng cũng đủ để khiến nhịp tim chệch đi đôi chút. May mắn thay — người ta từ chối. Nếu không, biết đâu… ta lại tự kéo mình vào một vùng phiền muộn mà chính mình đã mất bao năm để rút chân ra khỏi.


Chuyện ta muốn nói không phải về bản thân. Là về anh T.


Hôm nay, chị bạn chẳng vì lý do gì đặc biệt, lại nhắc đến vài chuyện cũ xưa. Về chồng chị. Vâng, đúng là anh ta từng ngoại tình. Ta không nhớ rõ chị đã đau đến mức nào — chỉ biết đó là chuyện của gần hai mươi năm trước.


Còn chuyện hôm nay — là về anh T. Ta thở dài, hỏi lại cho chắc:

– Chị nghe thật à?


Chị cười ngượng:

– Ừ, nghe như thật. Có người thấy mà…


Ta không nói gì thêm. Không vì đang nghĩ ngợi gì sâu xa, chỉ thấy hơi... phiền. Phiền cho những người xung quanh anh ấy — những người chẳng liên quan mà vẫn bị cuốn vào những điều đáng lẽ nên kết thúc từ lâu. Ta lẩm bẩm:

– Lại chuyện gì nữa vậy? Ngoài 50 rồi, chẳng lẽ vẫn không phân biệt được thực và mộng?


Chị cười vô tư:

– Con bé đó trẻ mà…


Ta gật đầu. Trẻ, đẹp, đáng yêu. Nhưng những điều ấy, đôi khi lại chính là nguồn gốc của mọi rắc rối. Ta không thích phiền phức. Cũng không thích dính líu đến những điều không rõ ràng. Những thứ đó, ta luôn tránh xa.


Ngửa mặt nhìn trần nhà, ta buông một câu:

– Thế gian này… có quá nhiều cám dỗ đến vậy sao? Và tình cảm — phải chăng chỉ ngắn ngủi đến thế thôi?


Rồi ta lại hỏi, một câu thật ngớ ngẩn:

– Con bé ấy… đúng là còn trẻ, nên không hiểu đàn ông chỉ có vậy sao? Nhất là đàn ông đã có gia đình?


Chị lại cười, vẫn cái kiểu vô tư đến khó hiểu:

– Là quyền lực.


Ta phá lên cười. Rồi lại thở dài. Ừ thì, quyền lực. Nhưng quyền lực trong tay mình — vẫn đáng tin hơn là thứ quyền lực đến từ người khác. Dù sao, ai cũng có lý do riêng của họ. Ta cũng chẳng nên phán xét người khác theo suy nghĩ của mình.


Ta lắc đầu, ngao ngán:

– Anh ấy lúc bình thường đã đủ khiến người ta mệt mỏi. Giờ lại còn thêm chuyện này… trời ạ.


Chỉ biết thở dài. Và không hiểu sao… lúc ấy, ta lại nhớ tới chàng rùa.


Thế gian này đúng là khiến người ta phải thở dài — không phải vì đau đớn, mà vì nó phi lý đến mức buồn cười.


Ta nhớ có lần anh ấy hỏi ta:

– Em thật sự định độc thân mãi sao?


Ta cười bảo:

– Ừ, em ghét phiền phức. Đi bẩm về trình, còn chăm sóc người dưng, có khi mất tất cả vì quá yêu thương họ… nên thôi, một mình tự do hơn.


Rồi ta tò mò hỏi anh:

– Anh với con bé đó… không sợ phiền phức à?


Anh cười ngất:

– Ai đồn kỳ vậy?


Ta chỉ cười, nói:

– Làm gì thì làm, đừng để phiền phức cho bản thân đấy. Tình yêu chỉ là một vị lạ. Nhưng cuộc sống, nếu vì nó mà trở nên phiền phức, thì đừng nương theo.


Anh cười:

– Hay quá há… anh chóng mắt xem đấy!


Ta cười bỏ đi. Rồi ta bị vướng vào cảm xúc với chàng rùa. Ta quên mất anh… Dù rằng mỗi ngày vẫn đi ngang qua bàn làm việc của anh, chỉ thấy anh ăn diện hơn một xíu, nói chuyện nhẹ nhàng hơn một xíu… nhưng không ngờ mọi thứ lại bị anh biến thành hành động.


Đúng là… phiền muộn của anh ấy đang bắt đầu rồi. Ta đúng là nên tránh xa. Kiểu ai có nạn thì mình chạy thôi.


Trời ạ, đúng là chỉ biết thở dài…


diên vỹ

2025.08.07 @ 4:22 AM


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bóng Lưng Của Gió

  1 – Bóng Lưng Của Gió   Người ta nuôi nỗi nhớ bằng hình bóng, bằng kỷ niệm, bằng ký ức… hoặc chỉ bằng một chút tưởng tượng. Ta nuôi nỗ...