1 – Giấc mộng đã cạn
Hôm nay là thứ Tư. Đáng lẽ ta phải đi làm ở Amazon vào buổi
chiều, nhưng vì một một phút trượt
tay, ca làm biến mất — chỉ vì lỡ nhấn nhầm
nút "accept". Vậy là buổi chiều trôi qua trong một giấc ngủ sâu. Và
khi tỉnh dậy, nỗi nhớ lại hiện về, như thể vẫn đứng đó từ trước, chỉ đợi ta mở
mắt. Ký ức luôn có cách chọn thời điểm để quay lại — nhất là khi ta không phòng
bị, không tất bật, và trái tim chẳng biết nên cất ở đâu cho kín.
Nói xem, tình yêu giữa hai con người bình thường là gì? Là
cùng nhau gắng giữ hạnh phúc, cùng ngồi lại giữa những phiền muộn, cùng thấu hiểu,
cùng chăm lo… Nhưng khi tình yêu kéo dài, nó còn lại gì ngoài trách nhiệm và đạo
đức? Mà nếu đến cả đạo đức và trách nhiệm cũng không còn — thì chuyện gì sẽ xảy
ra? Một người ra đi, một người ở lại; một người lặng lẽ chịu đựng, một người
hoá thành kẻ nhẫn tâm?
Nhân gian gọi kiếp người là trăm năm. Vậy thử hỏi, trong
trăm năm ấy — có bao nhiêu người giữ được một thứ ái tình trọn vẹn?
Còn ta thì sao? Ta nhút nhát đến mức không dám giữ lại điều
mình yêu thích. Không phải vì không muốn. Mà... là vì điều gì nhỉ? Có lẽ vì một
nhịp lệch, một cú va nhẹ của định mệnh. Hay đúng hơn — một nghịch lý mang dáng
dấp của ông ấy.
Khi còn trẻ, yêu là vì mong mỏi. Lớn lên một chút, yêu là vì
tưởng mình đã hiểu chuyện. Nhưng rồi... ta đứng khựng lại, khi trái tim lặng lẽ
tìm kiếm một ai đó — không phải để sở hữu, mà để soi rọi. Như thể chỉ cần cùng
rung động trong cùng một nhịp, đã là đủ đầy. Tưởng như đã hiểu chuyện. Hóa ra,
ta là người duy nhất còn ôm một giấc mộng đã cạn.
Ta nhớ khoảnh khắc đầu tiên chạm mắt ông ấy — một buổi chiều
cách đây hơn hai năm. Ông bước ra từ cửa chính, còn ta không rõ vì sao lại trở
vào hãng. Có thể là do hôm đó ta mệt nên lại ra xe để chợp mắt một chút trước
khi làm ca tối ở Amazon. Sau đó lại trở vào phòng ăn để ăn chiều trước khi đi
làm. Khi chạm mặt, ta chỉ gật đầu chào như một phản xạ lịch sự, nhưng trong đầu
lại thoáng một câu hỏi rất nhỏ: “Ông ấy là ai thế? Người mới sao? Mà hình như giống người châu Á... lạ nhỉ, sao
lại quen đến vậy?”
Một lần khác, ông ấy bước vào lấy cà phê trong im lặng rồi
đi ra. Lúc đó, ta nghĩ: “Sao có người lặng lẽ đến thế?” Nếu một ngày vô tình cần
có ai đó để thương — thì ông ấy, có lẽ là người rất thích hợp...
Và những lần như thế cứ âm thầm diễn ra: ta ngồi một góc,
ông ấy lấy cà phê một góc. Ta chào, ông chào lại. Và rồi chẳng biết từ khi nào,
ông ấy lại bắt đầu chọn chiếc máy pha cà phê gần chỗ ta vẫn ngồi.
Ta vẫn vô tư ở lại phòng ăn sau giờ làm, thản nhiên đeo tai
nghe chỉnh audio truyện. Cho đến một hôm, người bạn làm chung bước vào, cười hỏi:
“Sao cô rảnh thế?” Ta đáp: “Biết sao giờ, tại thích giọng mình quá nên rảnh rỗi
thu âm, để mai mốt về hưu, sáng sớm ngồi nhâm nhi cà phê và nghe lại giọng đọc
của chính mình… cảm giác đó chắc tuyệt lắm.” Người bạn phá lên cười thật lớn rồi
buông một câu: “Không ai ngớ ngẩn như cô.” Và bên cạnh máy cà phê — ta không để
ý — chính là ông ấy đang đứng đó, cũng cười vang như thể đồng tình. Đó là lần đầu
tiên ta nghe giọng cười sảng khoái của ông ấy. Nhưng lúc đó ta vô tư lắm, cứ
nói cười, còn trái tim thì bình lặng như mặt hồ, chưa hề gợn sóng.
Rồi thời gian cứ thế trôi, hai năm dài là những lần chạm mặt,
gật đầu, lặng lẽ bước ngang nhau. Mọi thứ vẫn tĩnh như chưa từng có gì động.
Cho đến một ngày, ta buột miệng hỏi: “Lâu lắm rồi tôi không
thấy ông vào lấy cà phê…” Chỉ là một câu hỏi thoáng qua, nhưng ông ấy lại giải
thích tận ba phút. Giọng nói ấy, âm thanh ấy... khiến nhịp tim của ta khẽ lệch
đi một chút. Một sự lệch không ồn ào, nhưng đủ để ta nhận ra.
Một buổi chiều mùa đông, gió lạnh đến mức chỉ muốn trốn vào
đâu đó. Ta bước ra khỏi hãng để đi làm ở Amazon thì vô tình chạm phải ông ấy.
Ông lịch sự giữ cửa và đứng sang một bên để ta bước qua. Gió táp vào mặt, mặt
trời thì chói, ta chẳng nhìn rõ gì cả nhưng vì lạnh quá nên buột miệng nói: “Ôi
sao lạnh đến thế…” Ông ấy gật đầu: “Đúng là lạnh thật đấy.” Lúc ấy, ông ấy nhìn
thẳng vào ta. Ta bước đi ba bước, rồi mới sực nhớ mình chưa nói cảm ơn. Quay đầu
lại, ta khẽ: “Cảm ơn ông.” Ông ấy đáp: “Không có chi.” Nhưng vẫn đứng đó. Ta bước
thêm vài bước, rồi không hiểu vì sao ta lại cảm ơn lần thứ hai, ông vẫn trả lời
" Không có chi " và rồi thay gì bước đi, ông vẫn đứng đó — yên lặng. Không tiến tới,
không quay lưng, chỉ là đứng yên nhìn theo.
Và chính khoảnh khắc ấy, ta biết: nhịp tim của ta không còn
đơn thuần là “lệch” nữa. Mà là đã mất thăng bằng. Đã bị giữ nhốt trong một vùng
không tên. Đã thuộc về một chiều sâu nào đó mà lý trí không sao với tới.
Và đến tận bây giờ — đã hơn sáu tháng rồi — ta vẫn chưa lấy
lại được. Chỉ còn đủ bình tĩnh để nói mỗi một điều duy nhất khi chạm mặt: “Chào
ông.”
2 – Một khoảnh khắc để giữ mãi
Từ thản nhiên đi đến nhẹ nhàng là khi tim lệch đi một nhịp.
Mạnh hơn nữa là mất thăng bằng, rồi đập loạn xạ. Nhưng cuối cùng, mọi thứ lại
trở về trạng thái ban đầu: thản nhiên. Chỉ khác là lần này — ta giả vờ thản
nhiên.
Còn tâm tư của ông ấy… ta không tài nào biết được.
Lúc ban đầu, ta tin là mình biết rõ. Rõ đến từng ánh mắt, từng
cái gật đầu, từng nụ cười thoáng qua. Chẳng phải ta từng thao thao bất tuyệt với
thiên hạ rằng mình có một trực giác nhạy bén lắm sao? Ấy vậy mà, kể từ khi ông ấy
gửi cho ta đúng bốn chữ: “Tôi không hứng thú” — mọi khả năng phán đoán trong ta
đột ngột tắt ngúm. Như thể có ai đó rút phích cắm khỏi chiếc máy từng vận hành
bằng cảm xúc.
Từ đó, ta chỉ biết im lặng và quan sát.
Với cảm xúc chính mình, ta lại trở nên bất lực tột cùng.
Không diễn tả được. Không hiểu mình đang ở đâu trong chính những tầng sóng lòng
của mình. Mỗi lần thấy ông ấy đi ngang, ta không rõ tim mình đang muốn dừng lại
hay chạy trốn. Không nhiều đến mức quen, nhưng cũng không ít đến mức lạ. Mỗi lần
như thế, ta chỉ muốn không gian dừng lại — như thể cả thế giới nhòe mờ đi, chỉ
còn bóng hình ông ấy là rõ nét. Nếu có thể, ta sẽ nhấn nút pause cho tất cả, giữ
nguyên khoảnh khắc đó như người ta giữ một khung hình quý giá trong một bộ phim
đang trôi quá nhanh.
Giọng nói của ông ấy… không cần cất lên với ta. Chỉ cần vang
lên đâu đó gần gần, là đã đủ để ta bị hút vào một quỹ đạo vô hình. Như một đốm
lửa nhỏ tự nguyện quay quanh mặt trời — không cần lý do, không cần mục đích, chỉ
cần tồn tại trong sức nóng ấy là đủ.
Ta không biết đó có phải là yêu hay không. Có lẽ là không.
Ta chỉ biết rằng, cái cảm giác ông ấy mang đến khiến ta muốn sống thêm một chút
nữa, lâu hơn một chút nữa, trong cái khoảnh khắc đang diễn ra. Như thể đời sống
này trở nên có màu.
Mỗi lần tình cờ thấy ông ấy từ xa, câu đầu tiên bật lên
trong đầu ta luôn là: “Trời ơi, lại gặp rồi. Vui chết đi được.” Như thể ai đó từ
đâu đó đã ném xuống lòng bàn tay ta một bông hoa — đúng vào lúc ta nghĩ rằng
hôm nay chẳng có gì đáng nhớ.
Ta chẳng cần nhiều. Chỉ một lần chạm mắt, một khoảnh khắc lướt
qua, là đủ khiến ta mỉm cười suốt cả buổi chiều. Kỳ lạ thật.
Ta không biết nhiều về ông ấy. Và ta muốn giữ cho mình sự
không biết ấy, để khỏi làm phai nhạt thứ cảm xúc mong manh này. Bởi nếu biết
quá nhiều, ông ấy sẽ hóa thành một người bình thường — và ta sợ điều đó. Ta
không yêu ông ấy, ta biết rõ. Ta chỉ yêu cái phiên bản cảm xúc mà ông ấy làm bừng
lên trong lòng ta.
Ông ấy như một thần thú của thời thượng cổ — không phải người
để yêu, mà là biểu tượng để đứng xa mà dõi theo. Không dám chạm, nhưng cũng
không thể không hướng về.
3 – Mùi Khói Trên Vai Người
Có những khoảnh khắc, ta không biết liệu mình có đang sống
thật không — hay đang lặng lẽ trôi giữa một giấc mơ không có hồi kết. Như cái lần
ấy… khi ta đang cười nói cùng ba người bạn, vô tư, chẳng mong gì, chẳng nghĩ đến
điều gì cả. Và rồi, như một điều tình cờ đã được sắp đặt trước, ông ấy bước vào từ phía cổng an ninh.
Ông ấy và ta chạm mắt nhau. Một cái chạm khẽ, không cố ý,
không cố giấu. Ta đưa tay chào, môi vẫn đang cười với những người bên cạnh.
Nhưng trái tim thì không còn cười nữa. Nó… như khựng lại, như thể vừa đánh rơi
nhịp điệu, chỉ để lắng nghe duy nhất một thứ: ánh nhìn ấy, nụ cười ấy.
Ta không biết vì sao ông ấy cười. Có lẽ ông ấy cũng chẳng biết.
Nhưng ánh mắt và nụ cười ấy quá thật để vô tình, và quá nhẹ để gọi là hữu ý. Ta
không cần ông ấy nghĩ đến ta. Nhưng một người đang nghĩ về ta sẽ không thể giấu
được điều đó nơi ánh nhìn. Và ta biết… có thể chỉ một giây thôi, ta đã hiện lên
trong tâm trí ông ấy như một cơn gió lướt qua cửa sổ — không đập vào mặt, chỉ đủ
để ai đó giật mình.
Ta rẽ vào phòng vệ sinh. Ông ấy bước về phía warehouse. Khi
ta đi ngang qua, nụ cười của ông ấy vẫn còn, vẫn vương nơi khoé miệng, như chưa
kịp tắt hẳn. Và rồi — điều kỳ lạ nhất: ta ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo ông ấy.
Ta không thích thuốc lá. Nhưng mùi thuốc trên áo ông ấy lại
đáng yêu một cách phi lý. Nó không phải mùi khói. Nó là dấu vết của đời sống —
là minh chứng rằng ông ấy không phải là thần thú vô hình, mà là người thật, có
mỏi mệt, có ngồi ở đâu đó rất lâu, có một chút bụi đời bám vào cổ áo… đủ để khiến
ta muốn đứng gần thêm chút nữa.
Nếu ai đó hỏi ta, điều gì làm ta nhớ nhất về ông ấy, thì
không phải là gương mặt. Không phải giọng nói. Không phải ánh mắt. Mà là một nụ
cười chưa tắt hẳn. Và mùi thuốc nhẹ thoảng trên vai người. Những thứ không ai
giữ lại được, không ai đóng gói được, không ai định nghĩa được. Chúng cứ ở đó,
không xin phép, không chào từ biệt, nhưng trở thành vùng không khí duy nhất mà
trái tim ta cứ mãi quay về.
Và nếu một ngày ông ấy không còn bước ngang nữa… liệu mùi
khói ấy có tan theo gió, hay vẫn vương vất đâu đó trên vai ký ức của ta?
4 – Nếu không còn gặp lại
Nếu một ngày ta không còn gặp lại ông ấy nữa, không còn thấy
bóng lưng lướt ngang khung cửa quen, không còn vô tình nghe giọng nói quen thuộc
vương trên hành lang, không còn ánh mắt nào để chạm đúng lúc ta đang cười với
người khác — thì điều đầu tiên hiện lên sẽ không phải là giận, không phải tiếc,
mà là một khoảng hụt, rơi sâu, yên đến lạnh. Ta và ông ấy chưa từng có một ký ức
nào thật sự chung. Chưa từng nói chuyện rõ ràng. Chưa từng có cuộc đối thoại đủ
lâu để nhớ nổi câu đầu hay câu cuối. Vậy mà không hiểu sao, ta lại mang trong
lòng một vùng cảm xúc rộng đến mức nếu nó mất đi, cuộc sống sẽ thưa thớt đi một
nửa.
Ta từng nghĩ: mỗi buổi sáng chỉ cần biết có khả năng được thấy
ông ấy — dù chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ — là đủ để bước ra khỏi giường.
Không gặp hôm nay thì ngày mai. Không thấy tuần này thì tuần sau. Không gặp
ngoài đời thì vẫn có thể nhìn thấy tên ông ấy lóe sáng trong danh sách online.
Cái ý nghĩ “thế nào rồi cũng gặp” đã trở thành một điểm tựa nhỏ nhưng dai dẳng,
như một sợi chỉ buộc vào tim, không siết, không đứt, chỉ lặng lẽ có mặt. Nhưng
nếu một ngày ta biết chắc sẽ không bao giờ được thấy nữa, thì ta vẫn sẽ sống, vẫn
đi làm, vẫn cười nói, vẫn xử lý công việc — chỉ là bên trong, sẽ có một chỗ rỗng
không ai lấp nổi.
Ta không đòi được giữ lại hình ảnh cuối cùng, vì ta biết đời
không hào phóng đến mức trao cho ai một kết thúc trọn vẹn. Ta càng không nghĩ
ký ức về ông ấy ở lại mãi, vì thời gian luôn thắng. Nhưng ta viết. Viết như một
người biết mình sẽ quên, nên muốn làm chậm lại quá trình quên ấy. Viết để giữ nụ
cười còn vương trên môi ông lúc lướt ngang, giữ ánh mắt như chưa từng được chạm,
giữ cả mùi thuốc lá từng thoáng qua trên vai áo. Những thứ không ai giữ nổi,
nhưng ta vẫn cố gom vào câu chữ — như thể có thể níu lại chút gì từ những điều
chưa bao giờ thuộc về mình.
Ông ấy từng nói: “Tôi không hứng thú.” Câu nói ngắn, khô, rõ
ràng, không dư không thiếu. Ta không sửa lại, không níu lấy, không uốn cong cho
mềm đi. Ta tin: người đã nói câu đó hẳn biết rất rõ mình đang từ chối điều gì.
Và ta đủ tỉnh để hiểu: nếu ông ấy không có tâm, thì ta gọi lại làm gì. Ta không
thích toan tính, không thích điều khiển nhịp bước của ai, không thích gợi mở một
điều gì nếu điều đó phải gượng ép. Ta từng có cơ hội gọi tên ông ấy. Chỉ một tiếng,
một cái liếc mắt, một bước chân tiến gần hơn… ông ấy sẽ quay lại. Nhưng ta
không làm. Không phải vì kiêu, mà vì ta không muốn phá vỡ cái duyên mỏng đang
giữ — cái cách ông ấy bước qua ta không lời, và ta vẫn thấy lòng mình đầy ắp
như vừa được chạm vào một điều không ai thấy.
Nếu không còn gặp lại, thì thôi. Ta sẽ để cuộc đời trôi. Để
công việc lấp đi những khoảng chờ. Để bản thân thôi ngước nhìn về hướng cánh cửa
của warehouse mỗi lần đi ngang. Ta sẽ làm như tất cả chưa từng xảy ra. Nhưng nếu
một chiều nào đó, giữa thành phố ồn, ta bắt gặp một bóng lưng quen, một dáng đi
giống ông ấy, một giọng nói bất chợt vang lên như đã từng nghe, hoặc một cơn
gió lướt qua mang theo mùi thuốc lá thân thuộc… thì trái tim ta có thể vẫn sẽ
chao nhẹ một chút. Không phải vì còn yêu. Mà vì đã từng dành trọn một phần đời
để âm thầm nhìn theo một người — không cần được chạm tới.
Ông ấy không cần biết điều đó. Không ai cần biết. Nhưng ta
thì biết. Ta biết mình đã từng sống rất thật, chỉ vì một người chưa từng quay đầu
lại.
diên vỹ
2025.08.06
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét