Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2025

Bóng Lưng Của Gió

 

1 – Bóng Lưng Của Gió

 

Người ta nuôi nỗi nhớ bằng hình bóng, bằng kỷ niệm, bằng ký ức… hoặc chỉ bằng một chút tưởng tượng. Ta nuôi nỗi nhớ bằng gió.

 

Gió đến không báo trước, lướt qua ta như một ánh nhìn — mát lạnh, mong manh. Gió đi, để lại trong không khí một khoảng trống chưa kịp đặt tên. Phía bên kia, cánh cửa khép im; không một khe sáng, không một vết nứt. Ta đứng trong im lặng, chờ gió.

 

Những gì ta thấy, chỉ là hướng gió lay động một nhành lá, chạm nhẹ vào một góc áo. Có thể không thật. Nhưng ta vẫn giữ lại — như giữ một vết hằn mờ trên trí nhớ. Rồi một ngày, gió biến mất. Ta không biết đó là ông ấy, hay chính nỗi nhớ đã rời đi. Chỉ còn câu hỏi lơ lửng, không bao giờ có lời đáp: Bao giờ gió trở lại?

 

Ta có một quy tắc bất di bất dịch: khi bước vào công ty, mọi chuyện cá nhân đóng lại; khi về đến nhà, mọi thứ liên quan đến công ty bỏ lại phía sau. Nỗi tương tư, dù đôi lúc len vào, cũng không chạm vào đời thường hay công việc. Nó chỉ tìm được lối khi ta ngồi bên máy, viết lại những dòng suy nghĩ của mình; hoặc khi lang thang trong khu rừng nhỏ cạnh nhà; hoặc lúc lái xe — những khoảng không trống rỗng, khi không còn gì để nghĩ, nỗi nhớ bỗng bật dậy như kẻ vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nhận ra đời đã bỏ quên mình.

 

Lần đầu tiên ta dự một buổi picnic ngoài trời của công ty. Thực ra, năm nào cũng có, nhưng lái xe gần hai tiếng đi và về — với ta, là hoang phí. Hai tiếng ấy có thể làm được nhiều việc, hoặc ngủ một giấc sâu. Ai rảnh để giao lưu với những người vốn chỉ tương tác khi làm việc?

 

Chiều thứ sáu, chị chủ ghé bàn hỏi:

— Cuối cùng em có đi không?

Ta cười:

— Em không.

Chị hỏi tiếp:

— Thứ bảy làm gì?

— Em chở con gái đi làm community service, loại học bổng cần số giờ tình nguyện.

Chị phẩy tay:

— Làm ở đâu cũng vậy, tới picnic, chị ký tên cho.

Ta cười:

— Vậy cũng được à?

Chị không cho ta rút lui, chỉ nói:

— Ngày mai gặp.

 

Thường thì ta sẽ dứt khoát từ chối — vì lười. Nhưng ý nghĩ thoáng qua: picnic ngoài trời… ông ấy là một trong những quản lý warehouse, khả năng gặp có thể là khoảng sáu mươi phần trăm. Rồi ta nghĩ… hay đi thử xem. Mặc dù vẫn tin: một người như ông ấy, chưa chắc rảnh tới mức đó. Nhưng nhà ông ấy cách đó mười phút — biết đâu ghé qua. Vậy là đi. Một công đôi việc.

 

Thực ra, ta tò mò muốn biết ông ấy sẽ quyết liệt thế nào khi biết ta cũng từng có một gia đình và một đứa con gái lớn. Người im lặng và trầm tính thường không thích dính vào những chuyện ràng buộc. Ta muốn xem, sau buổi gặp và biết thêm một chút về ta, ông ấy sẽ phản ứng ra sao — lạnh hơn, im lặng hơn, hay hoàn toàn gạt ta ra khỏi tâm trí… dù rằng, điều này ông ấy vốn đã làm mỗi ngày. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta. Ai biết được, khi ông ấy chưa hề mở một cánh cửa nào. Nhưng ta nghĩ, sẵn ông ấy đã như vậy, thì thêm một sự thật — như chút gia vị làm đắng hơn liều thuốc — cũng hay.

 

2 – Khoảng Cách Năm Mươi Bước

 

Chiều thứ sáu, khoảng 5 giờ 30, khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, ta định băng thẳng qua cổng an ninh để về. Vừa xoay người, bắt gặp ông ấy từ warehouse đi tới, tay xách cặp da đen, laptop — như mang cả một phần công việc về nhà. Lần đầu tiên ta thấy ông trong hình dạng ấy: toàn thân đen — áo đen, quần đen, cặp đen. Một màu đen trầm, kín, vừa xa vừa gần.

 

Qua cổng an ninh, ta đưa laptop và cặp cho bảo vệ. Mọi động tác quen thuộc, không chút nghĩ ngợi. Khi quay lại định bước đi, cô bé bảo vệ hỏi:

 

— Còn điện thoại của cô đâu?

 

Ta dừng, ngẩng lên, ánh mắt thoáng chạm  vào ông — người đang tiến về phía cổng. Ta đáp, vừa như giải thích cho cô bé, vừa như cố để câu lọt vào khoảng không giữa ta và ông:

 

— À, tôi chỉ tránh ra cho ông ấy đi thôi mà.

 

Nếu là bất kỳ ai khác, họ sẽ ngẩng lên, cười nhẹ, hoặc buông một câu quen thuộc: Cô cứ đi, tôi không vội. Đó là phản xạ xã hội, nhịp điệu giao tiếp ăn sâu. Nhưng ông thì không. Ông giữ mắt nhìn xuống, thản nhiên bước qua, như thể câu nói của ta chưa từng tồn tại.

 

Ta hiểu, đây không phải vô tình. Nó là một quyết định. Một cách giữ mình tuyệt đối: không để mở khe nào cho sự thân thiện lọt vào, không tạo ra một cuộc trao đổi ánh mắt đủ để khiến cả hai rung động, hay chí ít, bối rối. Ở một mức nào đó, đây là khước từ kín đáo — ông không muốn để ta đọc được điều gì trong mắt mình.

 

Kỳ lạ là khoảnh khắc ấy, ta không buồn. Ngược lại, ta như nhìn thấy phần rất thật của ông — phần chọn giữ khoảng cách bằng sự lạnh lùng tuyệt đối. Chính cái tuyệt đối ấy mới đáng giữ lại như một dấu mốc: giữa chúng ta, mọi thứ vẫn nguyên trạng, chưa tiến, chưa lùi, chưa một lần hụt bước.

 

Ta bước ra khỏi cổng, vào phòng ăn lấy vài thứ lặt vặt. Phía sau, chỉ còn tiếng máy quét an ninh, tiếng bước chân ông… và một cảm giác rõ ràng mà khó nắm: đôi khi, sự cố tình lạnh lùng là cách người ta bảo vệ chính mình, hơn là từ chối người khác. Nhưng liệu ông đang bảo vệ bản thân, hay muốn tỏ ra không thèm để ý đến sự hiện diện của ta?

 

Do thứ bảy công ty có picnic ngoài trời, bãi đậu xe dưới đóng cửa. Với ta, đây là cơ hội. Bao lâu nay, ta muốn tìm ra xe của ông, đơn giản là tò mò ..nhưng chưa có cách tự nhiên.

 

Khi ông bước ra, ta giữ khoảng cách năm mươi bước, vừa đủ để không ai nghi ngờ. Cô bạn đi cùng làm bình phong, che việc ta dõi theo bóng ông phía trước. Ông rẽ vào hàng xe, dừng trước một chiếc màu xám. Khi mở cửa, ánh nắng hắt lên biển số, để lộ ba con số cuối: XXX.

 

Với người khác, đó chỉ là biển số. Với ta, đó là mật mã. “XX” — năm sinh của ta — nằm trong con số ấy, như một dấu hiệu ngầm, một sợi dây vô hình nối ta với ông. Không phải để khoe, không phải để ông biết, mà để giữ lại cho riêng mình. Giờ, giữa hàng trăm chiếc xe, chỉ cần thoáng thấy con số XXX, ta sẽ nhận ra. Và mỗi khi nhớ hai số cuối năm sinh là XX, ta nhớ chính mình… mà nhớ mình, thì đồng thời nhớ ông.

 

Có lẽ mọi thứ trong đời đều vận hành theo nhịp riêng — không nhanh, không chậm, chỉ đúng lúc. Người ta gọi đó là may mắn, nhưng ta nghĩ, may mắn chỉ là phần thưởng của sự kiên nhẫn.

 

Kiên nhẫn không phải ngồi yên chờ, mà là tiếp tục sống, tiếp tục làm mọi việc, trong khi vẫn giữ một góc nhỏ cho điều mình muốn. Không bứt rứt, không đòi hỏi, không kéo nó về phía mình bằng sự nôn nóng. Ta để nó nằm đó, như hạt giống chôn sâu trong đất, biết rằng một ngày, nó sẽ tự tìm đường trồi lên.

 

Có những thứ, càng vội càng mất. Nhưng nếu để nó tự đến, nó sẽ đến theo một cách bất ngờ — như buổi chiều thứ sáu, một cơ hội tưởng chừng chẳng liên quan, lại cho ta thêm một mảnh ghép về ông. Có thể một ngày, bức tranh sẽ lộ diện. Còn giờ, ta chỉ việc kiên nhẫn và nhặt từng mảnh trên đường.

 

3 – Lý Sự Trên Đường Đi

 

Picnic của công ty bắt đầu lúc 11 giờ sáng, nhưng nếu ai đi làm thì sẽ có mặt từ 9 giờ để chuẩn bị. Sáng thứ bảy, ta gọi con gái dậy, bảo hôm nay sẽ đi làm — nhưng không nói đi đâu. Nó vừa chải đầu vừa đánh răng, vừa cằn nhằn:

 

— Đi đâu cũng không nói, cứ bảo đi là đi.

Ta cười:

— Đi làm việc, mà ở đâu cũng vậy.

Nó nghiêng đầu:

— Thế mẹ có biết là đi đâu không?

— Mẹ không biết, nhưng Google thì biết.

 

Con gái lườm, tỏ vẻ không hài lòng. Không hiểu sao, chọc tức người khác lại là thú vui khiến ta gần như nghiện.

 

Nó bực, nhưng biết không làm gì được, nên cứ vừa cằn nhằn vừa làm theo. Trên đường đi, vẫn giữ nguyên bộ mặt khó chịu, nó nói:

 

— Mai mốt con đi rồi, mẹ nhất định phải tìm bạn đấy nhé. Ai lại giống như mẹ, cả một người bạn cũng không có.

 

Câu này, nó nói mãi. Ta liền chọc:

— Vậy cho mẹ biết, mục đích của có bạn là gì. Có bạn để làm gì? Trả lời đủ thuyết phục thì mẹ sẽ tìm một người.

— Có bạn để chia sẻ.

— Mẹ cần người chia sẻ sao?

— Có bạn để trao đổi ý kiến.

— Đời này còn cần trao đổi ý kiến sao? Google đã có đủ thông tin, YouTube đã chỉ dẫn đủ thứ. Mẹ cần ý kiến để làm gì?

 

Nó bực bội:

— Trời ơi, ví dụ như con đây. Sau khi đọc một quyển sách, con muốn biết người khác nghĩ gì. Những suy nghĩ đó rất thú vị.

— Đó là khi con chưa mười tám tuổi. Nếu con đi nửa đời người, con sẽ thấy ý kiến của thiên hạ ngoài đồng ý hoặc phản đối thì còn gì nữa chứ?

— Nhưng ý kiến của người khác cũng rất quan trọng.

— Đó là khi làm việc, cần ý kiến để thu gom tài liệu; hoặc khi bước vào cộng đồng, cần mọi người chung ý kiến để xây dựng. Còn mẹ ở đây, mục đích duy nhất là đi làm kiếm tiền nuôi con. Người cần nuôi con thì cũng không nuôi con với mẹ, con nói xem, thiên hạ ngoài kia còn ai rảnh để cùng mẹ nuôi con không? Với lại, con đã lớn rồi, ngoài việc thu gom tiền để con đi đại học thì còn gì để mẹ cần người khác chia sẻ nữa? Chẳng lẽ có ai điên đến mức đem tiền đến cho mẹ nuôi con?

 

Con bé bất lực — lý luận của ta luôn thắng. Nó làm gì có đủ lý lẽ để cãi lại một người mẹ thích trêu người như nó. Cuối cùng, nó nắm lấy cánh tay ta… và cắn. Ta cười ngất. Mỗi lần nó bực đến mức không biết làm gì khác, nó chỉ biết ôm cánh tay ta… và cắn.

 

4 – Bờ Hồ Và Giao Kèo

 

Khi ta và con gái gần tới công ty, nhìn đồng hồ mới 8 giờ 45. Còn vài phút để lang thang, ta liền chở nó ra bờ hồ — nơi mỗi sáng hoặc mỗi chiều, ta vẫn đi bộ một vòng trước hoặc sau giờ làm.

 

— Ở đây có bờ hồ đẹp lắm. Hàng cây chắc cũng phải năm chục tuổi. Con đi học, không cần biết là học thế nào, nhưng đầu tư của mẹ không thể đem về tay không, cũng không thể lỗ. Con xem đây — đây là căn nhà mẹ muốn, và đây là bờ hồ mẹ muốn. Con phải mua nguyên một vùng đất như thế này để trả công cho mẹ.

 

Con bé cười ngất:

— Trời ơi, cần nó để làm gì. Mẹ có phải đang bóc lột con không?

— Mẹ không cần biết. Mọi thứ cho đi đều phải được bù đắp. Mẹ nuôi con không dễ đâu, cực khổ lắm đấy.

— Đúng là chỗ này đẹp thật.

— Ừ, đẹp thật. Nhớ không được ăn gian của mẹ nhé. Lời và vốn cần phải được trả lại. Mẹ không lấy gấp đôi đâu, chỉ lấy đủ là được.

 

Con bé cười cười. Ta không biết nó đang nghĩ gì, chắc là thầm oán trách mẹ nó.

 

Vì mải lang thang, ta và con gái đến nơi lúc 9 giờ 30. Những người cần làm đã có mặt đầy đủ, nhưng thật ra cũng chẳng làm gì nhiều — chỉ ngồi trò chuyện, mang vài thứ lặt vặt đến đúng chỗ. Phần còn lại, công ty đã thuê người set up. Đây là picnic dành cho gia đình và bạn bè nhân viên, nên có đủ đồ ăn và trò chơi: trượt nước, đánh banh, gần hai chục trò nhỏ lớn khác — cũng khá thú vị.

 

Sau khi giới thiệu con gái với mọi người, bà làm ở phòng nhân sự nói:

— Cô cứ ký tên mình, còn chuyện con gái cô thì để cô chủ lo, nhưng nó có thể giúp người ta soạn đồ ăn không?

Ta gật đầu:

— Nó đến đây là để làm, không phải để chơi, có gì cứ bảo nó.

 

Chị bạn ta hôm nay cũng có mặt, thế là hai chị em ríu rít đủ chuyện. Một lát sau, chị chủ và chồng chị tới, bọn ta lại vừa làm vừa nói. Chẳng mấy chốc, mọi việc gần xong. Chồng chị chủ bỗng đưa mắt về phía xa, hỏi:

 

— Ủa, có người châu Á nữa kìa. Sao anh chưa từng gặp?

 

Anh vốn hay lui tới công ty, lại từng làm ở đây hơn hai mươi năm trước, lần nào picnic cũng có mặt. Chị chủ nói:

— Ồ, đó là một trong những quản lý ở warehouse.

Rồi quay sang hỏi ta:

— Ông ấy tên gì nhỉ?

 

Ta buột miệng trả lời. Lý do: trước đây từng có một bức thư quan trọng từ ông ấy gửi, báo một đơn hàng lỗi khi giao cho khách. Cái tên ấy không thể lọt khỏi tầm ngắm của ta trong thư từ nội bộ.

 

Chị chủ nói thêm với chồng:

— Ông ấy trước làm ở chi nhánh Virginia, sau khi chi nhánh đó đóng cửa thì chuyển tới đây.

 

Ta nghĩ thầm: À, ra là do đóng cửa nên điều về đây. Tội nghiệp thật. Và dĩ nhiên, chẳng ai vui bằng ta khi thấy ông ấy. Nhưng như mọi ngày, ta vẫn thản nhiên cười nói, làm những việc cần cho buổi picnic. Giữa ta và ông ấy, vẫn không chạm nhau một ánh nhìn. Nhưng không khí xung quanh bỗng mang một dư vị khác, dễ chịu đến lạ.

 

Suy đoán của ta đúng như dự định, khiến niềm vui càng kín đáo hơn. Đã 11 giờ, nhưng gia đình của nhân viên vẫn chưa tới. Con gái ta lại có dịp tung tăng khắp nơi. Gần mười tám tuổi nhưng tính như trẻ con: không thích trang điểm, chẳng ưa quần áo kiểu cách — lỗi phần nào ở ta, vì lười để ý những chuyện đó, nên nó chọn lối đơn giản, bình dị.

 

Ta không biết ông ấy sẽ nhìn thấy ta ở tầm nào, nhưng tin rằng có thấy. Chỉ là, vì ở khoảng cách quá xa, ta không đoán nổi ông nghĩ gì. Ta thì lại muốn trêu, muốn xem những tháng ngày tới, ông sẽ ra sao — lạnh hơn như đá, lạnh hơn cả mùa đông. Nhưng đó là chuyện của ông, ta đâu cần một ngọn lửa từ phía ông.

 

5 – Những Khoảng Trống Sau Lưng

Từ 11 giờ tới gần 1 giờ, ta cùng con gái, chị bạn và mọi người khi nói cười, khi lấy đồ ăn, khi chơi đùa… cứ loanh quanh khắp nơi. Trong công ty, ai cũng có thể thoải mái nói chuyện với ta, và ta cũng vậy. Lần ta và con gái ở gần ông ấy nhất, là khi con bé mình mẩy đầy nước sau trò trượt, rồi muốn thử cưỡi con bò để xem nó hất tung thế nào. Trò này đặt ngay cạnh lều, chỉ cách bàn ông ấy chừng năm bước. Ta tin chắc ông ấy đã thấy. Ta vừa chọc con gái vừa quay phim, nhưng tuyệt nhiên không nhìn về phía ấy. Cũng như ông, lặng im ngồi đó. Cái im lặng ấy như được mặc định, không hề cần lý do.

Có lẽ trong mắt người ngoài, không ai nhận ra giữa ta và ông bao trùm một không khí khác. Hoặc có thể, chỉ mình ta cảm nhận. Nhưng rõ ràng đến mức, cả ông chủ của ông khi đi ngang qua ta cũng đưa tay và cất tiếng chào — vì trước đây, ta từng ra warehouse làm vài việc, nên quen biết hơn nửa số người ở đó. Ngoại trừ… ông. Và với ông, một lời chào dường như chưa bao giờ là chuyện bình thường.

Trước đó, khi ta và chị bạn mang hai chiếc ghế ra xa ngồi nói chuyện, không biết từ khi nào ông đã bước ngang qua. Trời ơi… là chuyện gì đây? Ông đi ngang, mà ta lại không để ý, để rồi cuối cùng chỉ kịp thấy một bóng lưng. Có lẽ mọi thứ sẽ vẫn diễn ra bình thường… nếu như ta chưa từng bắt gặp bóng lưng ấy. Cảm giác hụt hẫng và tiếc nuối đến tê dại.

Suốt buổi picnic, ta hoặc ngồi một góc với chị chủ và bà chủ lớn, hoặc lang thang trò chuyện với chị bạn, chơi đùa với con gái. Ông thì ở một góc đối diện, ngồi cùng nhóm quản lý ngoài warehouse. Không biết ông nói gì, chỉ thấy ngồi đó. Vậy mà đúng khoảnh khắc ông đứng lên, đi về phía ta… ta lại không nhìn. Có cần phải vô ý đến thế không? Nhưng ai bảo…

Khoảng một giờ trưa, ta nhìn quanh tìm bóng dáng quen thuộc thì không thấy ông nữa. Cảm giác hụt hẫng — quen thuộc như mọi khi. Ta chỉ biết tự cười mình. Chị chủ, bà chủ lớn và mọi người cũng bảo sẽ về, rồi lần lượt đứng lên. Khoảng thời gian còn lại… đúng là phiền đến lạ. Phải công nhận, chỉ cần ông xuất hiện, không khí tự nhiên sáng bừng; khi ông rời đi, mọi thứ nhạt hẳn. Ta cũng muốn về, nhưng con gái lại bảo:
— Con chưa muốn đi.

Thế là ta ngồi đó, mở điện thoại… rồi chẳng biết làm gì với nó. Chung quanh vẫn có những câu chuyện vặt vãnh, vài việc lặt vặt, vài câu trêu đùa, nhưng ta không để tâm. Ta chỉ muốn biết ông đang nghĩ gì. Rồi tự nhắc: Trời ạ, ông có nghĩ gì thì liên quan gì đến ta chứ. Nhưng dù biết là chẳng liên quan, ta vẫn giữ một góc yên tĩnh — chỉ để chờ một khoảnh khắc bất ngờ, như một cơn gió không hẹn trước.

6 – Cân Đo Phi Lý

Có những lúc ta tự hỏi: một cảm xúc để trong ngăn ký ức quá lâu thì sẽ ra sao? Một cảm xúc bị phủ lên lớp giả vờ thản nhiên, theo ngày tháng sẽ còn lại gì? Ta và ông ấy — ai đang từ chối ai, ai đang cố thản nhiên với ai, hay cả hai đều không dám đối diện với điều mình yêu thích? Là sợ, là trốn… hay chỉ khi đã trải qua đủ sự đời, ông ấy và ta chẳng còn thèm quan tâm đến cảm xúc nữa, vì biết rõ đó chỉ là điểm khởi đầu của phiền muộn, của bất an. Và nếu tất cả chỉ nằm ở phía ta, còn phía ông ấy thì đơn giản là… không có gì cả, vậy tại sao ông ấy không đối xử với ta như với tất cả những người bình thường khác? Chẳng lẽ ta đã đem đến cho ông ấy một sự khó chịu? Nếu là khó chịu, sao nó lại không khiến ta bực bội, mà ngược lại… chỉ khiến ta vui mỗi khi ông ấy xuất hiện? Chẳng lẽ ta lại mù quáng đến thế sao?

Hay là, ta không hề tìm câu trả lời — mà chỉ đang tìm một cái cớ để giữ lại cảm xúc này cho mình. Bởi vì nếu lý giải được hết, nó sẽ mất đi lý do tồn tại. Đúng là, mọi thứ khi đem lên bàn cân để đong đo, so sánh… đều hóa thành phi lý. Và trong cái phi lý ấy, có một khoảng yên tĩnh mà ta chưa muốn chạm tay buông bỏ.

Theo một truyền thuyết cổ xưa, những linh hồn luôn bị ràng buộc bởi một lời nguyền để gắn kết nhau — hoặc bằng sự tương phùng, hoặc bằng một oán khí. Khi vô tình chạm nhau, thứ ấy sẽ lan ra trong không khí, lặng lẽ mà dai dẳng. Ông ấy và ta… có phải đang mang lời nguyền ấy không? Có thể ở một kiếp nào đó, ông ấy từng oán ta… hoặc ngược lại. Nên thay vì gặp nhau tự nhiên như mọi người, ta và ông ấy lại có một bức tường vô hình: là nhớ cũng không hẳn, là đợi mong lại càng không, chỉ là một nỗi luyến tiếc hụt hẫng mỗi khi lướt qua nhau. Ừ thì… cũng chỉ là một truyền thuyết — để ta bám vào, để lý giải cho những phi lý trong cảm xúc của mình, mà hơn sáu tháng rồi… ta vẫn mập mờ không phân được đâu là hư, đâu là thực. Nhưng nếu đúng là lời nguyền, ta cũng không biết mình muốn nó được hóa giải hay mãi còn nguyên.

Ngày mai lại là thứ hai — lại bắt đầu một nhịp sống thường ngày của công sở, của cơm áo gạo tiền. Ta sẽ lại ngược xuôi với các đơn hàng trong tay, với những bức thư mà tất cả sales và khách hàng đều cần gấp một hồi âm nhanh, gọn và dễ hiểu. Ta sẽ lại như một cái máy, chúi đầu vào công việc… cho đến những khoảnh khắc chuyển tiếp của mạch suy nghĩ, giữa những đống công việc chồng chất, khi một bản thông báo bất chợt hiện trên màn hình: một nút xanh nhỏ xíu ngay tên của ông ấy. Hoặc một bóng lưng lướt qua cổng an ninh. Hoặc trên đường ra bãi đậu xe, mấy con số quen thuộc trên biển số một chiếc xe màu xám.

Liệu những điều đó có làm nhịp suy nghĩ của ta dừng lại hay không? Trái tim của ta sẽ thôi lệch nhịp, hay vẫn như mọi ngày? Còn ông ấy…? Sẽ lạnh hơn, sẽ tránh né hơn… hay vẫn giữ nguyên khoảng cách như một quy tắc bất thành văn? Và ta… liệu có thật sự muốn bước qua, hay vẫn đang chờ một lý do để tiếp tục ở lại với chính những phi lý này?


diên vỹ
2024.08.10 @2:28 PM

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khoảnh khắc chưa dứt

Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...