Cuối cùng, nỗi nhớ ấy cũng thành hình, nhè nhẹ len lỏi giữa màn sương sớm. Nhưng người ấy, tựa chiếc lá cuối thu vàng úa, mong manh đến độ chỉ cần một cơn gió thoảng cũng đủ để hóa thành sương mỏng, lẫn vào hư vô. Nếu chẳng phải là tình yêu, tại sao trái tim lại khe khẽ thổn thức, vang lên những khúc ca êm ái như dòng suối mùa thu? Nếu chẳng phải là tương tư, sao nỗi nhớ lại dằng dặc, khắc khoải ôm lấy lòng mình trong từng khoảnh khắc tĩnh lặng?
Ta đâu còn trẻ để dệt cho mình những giấc mơ lứa đôi. Ngày xưa, đã từng nghĩ rằng tình yêu là ngọn lửa bất tận, sẽ mãi cháy rực trong tim, sẽ thắp sáng cả đời người. Nay ta đã già nua với tháng năm, đã mòn mỏi với những lý tưởng, chỉ còn lại một trái tim gió sương, rã rời nhưng vẫn mãi đau đáu nhớ nhung. Ta đã lang bạc giữa cõi đời này, đã trôi nổi giữa bao cuộc gặp gỡ rồi chia xa, nhưng chẳng một ai có thể lấp đầy khoảng trống mênh mông ấy. Và rồi, ta nhận ra, trái tim mình đã khép lại, giữ riêng cho một hình bóng không thực, một giấc mộng xa vời.
Có lẽ, giữa ngàn vạn con người, ta vẫn mãi là kẻ độc hành. Lòng đã biết rõ chẳng thể nào nắm giữ, nhưng mỗi sớm mai thức dậy, trái tim vẫn nhói đau với một chút khắc khoải. Một mình bước trong biển người, ta tưởng như đã tìm được một người để bấu víu trong phút chốc, nhưng rốt cuộc chỉ là một ảo ảnh mong manh giữa cuộc đời bao la, chỉ một cái chạm khẽ cũng làm tan vỡ. Người ở trong ta, như một vết thương không bao giờ lành, chỉ cần cơn gió heo may cũng đủ gợi lên đau đớn thẳm sâu.
Giữa bầu trời bao la và nỗi buồn miên man, ta chỉ còn lại một mình, đơn độc giữa những quy luật bất di bất dịch của nhân gian. Những chuẩn mực mà người đời xây dựng, ta không thể nào níu giữ; những định lý mà nhân loại truyền nhau, ta không thể nào nắm bắt; những quy luật của tự nhiên, ta không đành chấp nhận. Tựa như một linh hồn lạc lối, ta đứng giữa muôn trùng đắng cay và ngọt ngào, chẳng biết tìm đâu bến bờ an yên.
Có những đêm, ta thấy lòng mình trống trải đến lạ, như chiếc lá cuối cùng rơi giữa trời đông cô tịch, không một hơi ấm nào vỗ về. Cả đời chỉ ước một lần được yêu và được giữ lấy yêu thương, nhưng đôi tay vẫn mãi lạc lối giữa những khoảng trống vô hình. Ta từng tự hỏi, phải chăng mình không xứng đáng với một niềm hạnh phúc giản đơn? Phải chăng kiếp này, ta chỉ là kẻ lữ hành vô định, chỉ nhìn thấy hạnh phúc từ xa mà không bao giờ chạm tới?
Nhưng trong cơn khát khao mơ hồ ấy, ta vẫn tự nhủ rằng tình yêu - dù có thể là một ảo ảnh chập chờn, là hương khói thoảng qua - vẫn là điều đẹp nhất mà cuộc đời ban tặng. Có lẽ ta chưa từng chạm đến, có lẽ mọi khao khát chỉ là tiếng vọng xa xôi, nhưng lại khiến ta cảm thấy mình được sống, được mong mỏi, được đắm mình trong những khoảnh khắc ngọt ngào, êm dịu, ngay cả khi biết rằng tất cả rồi sẽ tan biến.
Cuối cùng, chỉ còn lại ta - cô đơn, tựa chiếc bóng mờ dần dưới ánh hoàng hôn đang tàn. Giữa trời đất bao la, giữa khoảng không mênh mông, ta nhìn thấy mình lạc lõng. Ta muốn níu giữ từng phút giây, từng bóng hình, từng thoáng cảm xúc đã lướt qua trái tim mình, nhưng biết rằng mọi thứ rồi sẽ phai nhạt, sẽ tan biến như sương khói.
Có những điều, ta chưa từng dám nói. Những lời yêu chưa bao giờ cất thành tiếng, những nỗi niềm giấu kín, vẫn còn đó, đọng lại nơi đáy lòng, như hạt sương chưa kịp tan khi bình minh vừa chạm tới. Rồi một ngày kia, khi chẳng còn gì vướng bận, có lẽ ta sẽ chỉ là một làn sương mờ trong ký ức, trôi dạt về một miền xa lạ, nơi chẳng ai hay biết.
Và cuối cùng, ta lại hóa thành sương, tan biến trong buổi chiều vàng nhạt, để lại sau lưng chỉ là chút vấn vương mỏng manh, như một dấu vết đã nhòa đi trong ký ức. Một kiếp nhân sinh, hóa ra cũng chỉ là một thoáng qua nơi nhân thế.
Có những điều ta đã từng tin là thật, những yêu thương đã từng tưởng rằng sẽ vĩnh viễn, nhưng rồi thời gian đã làm tất cả trở nên phôi pha, nhạt nhòa như gió thoảng qua lòng. Đôi khi nhìn lại, ta chỉ thấy những mảng ký ức rạn nứt, vỡ vụn như mặt nước gợn sóng trong một buổi chiều hoàng hôn lặng lẽ. Và rồi, ta chợt nhận ra, hóa ra tình yêu chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, một ảo tưởng mơ hồ mà trái tim yếu đuối bám víu, nhưng lại chưa bao giờ là sự thật.
Ta đã đi qua cuộc đời, với tất cả sự mong manh và ngộ nhận, cứ ngỡ rằng những lời hứa sẽ là bến bờ, những ánh mắt sẽ là neo đậu. Nhưng mọi thứ rồi cũng phai mờ theo dòng thời gian. Ta đã trao cả trái tim, để rồi nhận lại chỉ là những khoảng trống không lời đáp, những miền ký ức chằng chịt những vết nứt. Có lẽ chẳng có thứ gì gọi là tình yêu thực sự, chỉ là khao khát của con người muốn xua tan cô đơn, muốn tìm chút ấm áp trong những đêm dài lạnh lẽo.
Cuối cùng, ta chỉ còn lại chính mình - cô độc như cánh chim lạc lối giữa biển sương mù, không điểm dừng, không nơi chốn. Cả đời tìm kiếm, nhưng hóa ra chỉ tìm thấy sự trống trải, như con thuyền lạc giữa đại dương, chẳng thấy bờ bến nào đáp lại tiếng gọi yếu ớt. Tình yêu, nếu có, có lẽ chỉ là một huyễn hoặc của những tâm hồn khao khát, một giấc mộng ngọt ngào để rồi tàn lụi, không để lại gì ngoài chút hoang hoải giữa đời.
Giữa bầu trời mờ sương, trong khoảnh khắc cuối cùng, ta hiểu rằng có lẽ sự tồn tại của mình cũng chỉ là một làn hơi mong manh, một dấu vết ngắn ngủi giữa cuộc đời dài dằng dặc. Và khi ta tan biến, những ký ức về ta cũng sẽ tan theo gió, không còn ai nhớ đến, không còn ai níu giữ. Ta trở về với hư vô, như chưa từng hiện hữu.
Một kiếp nhân sinh, hóa ra chỉ là một làn sương mỏng manh, trôi dạt, thoáng qua, rồi tan biến mãi mãi vào cõi hư vô.
diên vỹ
2024.11.03