Nỗi cô đơn và sự trống trải dường như đã khắc sâu vào linh hồn ta tựa một dấu ấn vĩnh cửu, chẳng thể phai nhòa, mà cũng chẳng muốn xóa bỏ. Trong không gian bất tận ấy, mọi thứ trở nên nhạt nhòa, chẳng điều gì đủ sức lay động lòng ta. Cô đơn hiện diện như một dòng chảy ngầm, tĩnh lặng nhưng không ngừng nghỉ, len lỏi qua từng hơi thở, từng nhịp suy tư. Nó dịu nhẹ như ánh mặt trời buổi chiều tà – không chói chang, không gay gắt, chỉ âm thầm bao bọc, như một vòng tay lặng lẽ vỗ về ta trong thế giới riêng đầy tĩnh lặng.
Cô đơn ấy không phải là vết thương, mà là biểu tượng của tự do – một sự giải thoát khỏi những ràng buộc vô hình, khỏi những kỳ vọng phù phiếm của nhân gian. Đó không chỉ là sự tĩnh lặng, mà còn là sự vững chãi như đỉnh núi cao, hiên ngang giữa đất trời, sừng sững đối diện mọi giông bão. Không phải ai cũng hiểu rằng trong khoảng không mênh mông ấy, ta không yếu đuối mà đang tự tại – như đại bàng ngạo nghễ trên đỉnh núi tuyết, sải cánh nhìn xuống thế gian mà chẳng chút nao núng.
Tình yêu của nhân gian – dù rực rỡ hay dịu dàng – với ta chỉ như cơn gió nhẹ thoảng qua tán lá: đẹp nhưng chẳng đủ để giữ chân trái tim đã quen với sự bình yên tĩnh lặng. Những lời hứa, những ánh mắt đong đầy tình ý, tất cả đều tựa sương khói – mong manh và hư ảo. Đã từng có lúc ta mở lòng, nhưng mỗi lần như thế chỉ nhận ra thế gian quá nhỏ bé, không ai đủ kiên nhẫn để khám phá những góc khuất trong ta. Và ta chỉ mỉm cười – không phải vì khinh thường, mà bởi hiểu rằng không phải ai cũng có thể bước cùng ta trên con đường độc hành.
Đã từng có người bước vào, với ánh mắt tràn đầy mong ước được đồng hành, với những lời dịu dàng muốn lấp đầy khoảng trống trong ta. Người ấy nói sẽ là nơi ta tìm về, sẽ thấu hiểu mọi cảm xúc trong ta. Nhưng ta biết, dù chân thành đến đâu, người ấy cũng không thể nhận ra rằng nỗi cô đơn của ta không phải là một khoảng trống cần lấp đầy, mà là nơi ta tìm được chính mình, là không gian rộng lớn để ta lắng nghe bản ngã và hòa mình vào những thanh âm sâu lắng của tâm hồn.
Người ấy từng nói rằng cô đơn cần được phá bỏ, rằng con người sinh ra là để bù đắp những thiếu hụt trong nhau. Nhưng người ấy đâu biết rằng chính trong sự trống vắng ấy, ta lại tìm được sự cân bằng – một thứ bình yên không ai có thể ban tặng. Làm sao ta có thể trao đi sự tĩnh lặng này khi người ấy chỉ xem nó như một vết thương cần chữa lành? Người ấy muốn bước vào thế giới của ta, nhưng không nhận ra rằng sự hiện diện của họ có thể làm vỡ tan bức tranh bình yên mà ta đã miệt mài gìn giữ suốt nửa cuộc đời.
Vậy nên, dù đôi lần ta khao khát có một người thấu hiểu và ở lại, ta vẫn chọn quay về với thế giới của riêng mình. Ở đó, không có những lời hứa phù phiếm, không có ánh mắt dò xét, chỉ có sự tĩnh lặng – giản dị nhưng bao la, cô đơn mà lại đầy bao dung. Ta không cần ai đến để lấp đầy sự trống trải này, cũng không cần ai cố xóa nhòa nó. Điều duy nhất ta ao ước là một sự đồng cảm không lời, một cảm nhận sâu sắc chẳng cần ngôn ngữ hay cử chỉ.
Trên mỗi bước chân ta đi, cô đơn không còn là gánh nặng mà là ngọn lửa bền bỉ trong lòng, soi sáng con đường ngay cả khi lạc giữa bóng tối. Dẫu cho đất trời nổi giận, ta vẫn hiên ngang đón nhận cơn bão tố; dẫu màn đêm buông xuống, ta vẫn an nhiên bước dưới ánh trăng nhợt nhạt. Không ai có thể xóa nhòa sự cô độc này, bởi nó đã trở thành phần bất diệt trong ta, là nguồn sức mạnh giúp ta đối mặt với mọi thử thách.
Cô đơn, với ta, không phải là nỗi sợ mà là món quà vô giá – một món quà từ đất trời để ta nhận ra vẻ đẹp ẩn sâu trong sự trống trải. Đó là lúc ta cảm thấy mình hòa vào vũ trụ, khi ta biết rằng chính khoảng trống ấy đã cho ta cơ hội lắng nghe tiếng gọi của bản thân. Và như thế, ta chào đón cô đơn như một người bạn cũ – lặng lẽ nhưng thủy chung, mãi mãi chẳng rời xa.
diên vỹ
2024.11.20