Thứ Tư, 20 tháng 11, 2024

Cô đơn trong tĩnh lặng


Nỗi cô đơn và sự trống trải dường như đã khắc sâu vào linh hồn ta tựa một dấu ấn vĩnh cửu, chẳng thể phai nhòa, mà cũng chẳng muốn xóa bỏ. Trong không gian bất tận ấy, mọi thứ trở nên nhạt nhòa, chẳng điều gì đủ sức lay động lòng ta. Cô đơn hiện diện như một dòng chảy ngầm, tĩnh lặng nhưng không ngừng nghỉ, len lỏi qua từng hơi thở, từng nhịp suy tư. Nó dịu nhẹ như ánh mặt trời buổi chiều tà – không chói chang, không gay gắt, chỉ âm thầm bao bọc, như một vòng tay lặng lẽ vỗ về ta trong thế giới riêng đầy tĩnh lặng.


Cô đơn ấy không phải là vết thương, mà là biểu tượng của tự do – một sự giải thoát khỏi những ràng buộc vô hình, khỏi những kỳ vọng phù phiếm của nhân gian. Đó không chỉ là sự tĩnh lặng, mà còn là sự vững chãi như đỉnh núi cao, hiên ngang giữa đất trời, sừng sững đối diện mọi giông bão. Không phải ai cũng hiểu rằng trong khoảng không mênh mông ấy, ta không yếu đuối mà đang tự tại – như đại bàng ngạo nghễ trên đỉnh núi tuyết, sải cánh nhìn xuống thế gian mà chẳng chút nao núng.


Tình yêu của nhân gian – dù rực rỡ hay dịu dàng – với ta chỉ như cơn gió nhẹ thoảng qua tán lá: đẹp nhưng chẳng đủ để giữ chân trái tim đã quen với sự bình yên tĩnh lặng. Những lời hứa, những ánh mắt đong đầy tình ý, tất cả đều tựa sương khói – mong manh và hư ảo. Đã từng có lúc ta mở lòng, nhưng mỗi lần như thế chỉ nhận ra thế gian quá nhỏ bé, không ai đủ kiên nhẫn để khám phá những góc khuất trong ta. Và ta chỉ mỉm cười – không phải vì khinh thường, mà bởi hiểu rằng không phải ai cũng có thể bước cùng ta trên con đường độc hành.


Đã từng có người bước vào, với ánh mắt tràn đầy mong ước được đồng hành, với những lời dịu dàng muốn lấp đầy khoảng trống trong ta. Người ấy nói sẽ là nơi ta tìm về, sẽ thấu hiểu mọi cảm xúc trong ta. Nhưng ta biết, dù chân thành đến đâu, người ấy cũng không thể nhận ra rằng nỗi cô đơn của ta không phải là một khoảng trống cần lấp đầy, mà là nơi ta tìm được chính mình, là không gian rộng lớn để ta lắng nghe bản ngã và hòa mình vào những thanh âm sâu lắng của tâm hồn.


Người ấy từng nói rằng cô đơn cần được phá bỏ, rằng con người sinh ra là để bù đắp những thiếu hụt trong nhau. Nhưng người ấy đâu biết rằng chính trong sự trống vắng ấy, ta lại tìm được sự cân bằng – một thứ bình yên không ai có thể ban tặng. Làm sao ta có thể trao đi sự tĩnh lặng này khi người ấy chỉ xem nó như một vết thương cần chữa lành? Người ấy muốn bước vào thế giới của ta, nhưng không nhận ra rằng sự hiện diện của họ có thể làm vỡ tan bức tranh bình yên mà ta đã miệt mài gìn giữ suốt nửa cuộc đời.


Vậy nên, dù đôi lần ta khao khát có một người thấu hiểu và ở lại, ta vẫn chọn quay về với thế giới của riêng mình. Ở đó, không có những lời hứa phù phiếm, không có ánh mắt dò xét, chỉ có sự tĩnh lặng – giản dị nhưng bao la, cô đơn mà lại đầy bao dung. Ta không cần ai đến để lấp đầy sự trống trải này, cũng không cần ai cố xóa nhòa nó. Điều duy nhất ta ao ước là một sự đồng cảm không lời, một cảm nhận sâu sắc chẳng cần ngôn ngữ hay cử chỉ.


Trên mỗi bước chân ta đi, cô đơn không còn là gánh nặng mà là ngọn lửa bền bỉ trong lòng, soi sáng con đường ngay cả khi lạc giữa bóng tối. Dẫu cho đất trời nổi giận, ta vẫn hiên ngang đón nhận cơn bão tố; dẫu màn đêm buông xuống, ta vẫn an nhiên bước dưới ánh trăng nhợt nhạt. Không ai có thể xóa nhòa sự cô độc này, bởi nó đã trở thành phần bất diệt trong ta, là nguồn sức mạnh giúp ta đối mặt với mọi thử thách.


Cô đơn, với ta, không phải là nỗi sợ mà là món quà vô giá – một món quà từ đất trời để ta nhận ra vẻ đẹp ẩn sâu trong sự trống trải. Đó là lúc ta cảm thấy mình hòa vào vũ trụ, khi ta biết rằng chính khoảng trống ấy đã cho ta cơ hội lắng nghe tiếng gọi của bản thân. Và như thế, ta chào đón cô đơn như một người bạn cũ – lặng lẽ nhưng thủy chung, mãi mãi chẳng rời xa.


diên vỹ

2024.11.20

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2024

Giấc Mộng Xa Vời



Cuối cùng, nỗi nhớ ấy cũng thành hình, nhè nhẹ len lỏi giữa màn sương sớm. Nhưng người ấy, tựa chiếc lá cuối thu vàng úa, mong manh đến độ chỉ cần một cơn gió thoảng cũng đủ để hóa thành sương mỏng, lẫn vào hư vô. Nếu chẳng phải là tình yêu, tại sao trái tim lại khe khẽ thổn thức, vang lên những khúc ca êm ái như dòng suối mùa thu? Nếu chẳng phải là tương tư, sao nỗi nhớ lại dằng dặc, khắc khoải ôm lấy lòng mình trong từng khoảnh khắc tĩnh lặng?


Ta đâu còn trẻ để dệt cho mình những giấc mơ lứa đôi. Ngày xưa, đã từng nghĩ rằng tình yêu là ngọn lửa bất tận, sẽ mãi cháy rực trong tim, sẽ thắp sáng cả đời người. Nay ta đã già nua với tháng năm, đã mòn mỏi với những lý tưởng, chỉ còn lại một trái tim gió sương, rã rời nhưng vẫn mãi đau đáu nhớ nhung. Ta đã lang bạc giữa cõi đời này, đã trôi nổi giữa bao cuộc gặp gỡ rồi chia xa, nhưng chẳng một ai có thể lấp đầy khoảng trống mênh mông ấy. Và rồi, ta nhận ra, trái tim mình đã khép lại, giữ riêng cho một hình bóng không thực, một giấc mộng xa vời.


Có lẽ, giữa ngàn vạn con người, ta vẫn mãi là kẻ độc hành. Lòng đã biết rõ chẳng thể nào nắm giữ, nhưng mỗi sớm mai thức dậy, trái tim vẫn nhói đau với một chút khắc khoải. Một mình bước trong biển người, ta tưởng như đã tìm được một người để bấu víu trong phút chốc, nhưng rốt cuộc chỉ là một ảo ảnh mong manh giữa cuộc đời bao la, chỉ một cái chạm khẽ cũng làm tan vỡ. Người ở trong ta, như một vết thương không bao giờ lành, chỉ cần cơn gió heo may cũng đủ gợi lên đau đớn thẳm sâu.


Giữa bầu trời bao la và nỗi buồn miên man, ta chỉ còn lại một mình, đơn độc giữa những quy luật bất di bất dịch của nhân gian. Những chuẩn mực mà người đời xây dựng, ta không thể nào níu giữ; những định lý mà nhân loại truyền nhau, ta không thể nào nắm bắt; những quy luật của tự nhiên, ta không đành chấp nhận. Tựa như một linh hồn lạc lối, ta đứng giữa muôn trùng đắng cay và ngọt ngào, chẳng biết tìm đâu bến bờ an yên.


Có những đêm, ta thấy lòng mình trống trải đến lạ, như chiếc lá cuối cùng rơi giữa trời đông cô tịch, không một hơi ấm nào vỗ về. Cả đời chỉ ước một lần được yêu và được giữ lấy yêu thương, nhưng đôi tay vẫn mãi lạc lối giữa những khoảng trống vô hình. Ta từng tự hỏi, phải chăng mình không xứng đáng với một niềm hạnh phúc giản đơn? Phải chăng kiếp này, ta chỉ là kẻ lữ hành vô định, chỉ nhìn thấy hạnh phúc từ xa mà không bao giờ chạm tới?


Nhưng trong cơn khát khao mơ hồ ấy, ta vẫn tự nhủ rằng tình yêu - dù có thể là một ảo ảnh chập chờn, là hương khói thoảng qua - vẫn là điều đẹp nhất mà cuộc đời ban tặng. Có lẽ ta chưa từng chạm đến, có lẽ mọi khao khát chỉ là tiếng vọng xa xôi, nhưng lại khiến ta cảm thấy mình được sống, được mong mỏi, được đắm mình trong những khoảnh khắc ngọt ngào, êm dịu, ngay cả khi biết rằng tất cả rồi sẽ tan biến.


Cuối cùng, chỉ còn lại ta - cô đơn, tựa chiếc bóng mờ dần dưới ánh hoàng hôn đang tàn. Giữa trời đất bao la, giữa khoảng không mênh mông, ta nhìn thấy mình lạc lõng. Ta muốn níu giữ từng phút giây, từng bóng hình, từng thoáng cảm xúc đã lướt qua trái tim mình, nhưng biết rằng mọi thứ rồi sẽ phai nhạt, sẽ tan biến như sương khói.


Có những điều, ta chưa từng dám nói. Những lời yêu chưa bao giờ cất thành tiếng, những nỗi niềm giấu kín, vẫn còn đó, đọng lại nơi đáy lòng, như hạt sương chưa kịp tan khi bình minh vừa chạm tới. Rồi một ngày kia, khi chẳng còn gì vướng bận, có lẽ ta sẽ chỉ là một làn sương mờ trong ký ức, trôi dạt về một miền xa lạ, nơi chẳng ai hay biết.


Và cuối cùng, ta lại hóa thành sương, tan biến trong buổi chiều vàng nhạt, để lại sau lưng chỉ là chút vấn vương mỏng manh, như một dấu vết đã nhòa đi trong ký ức. Một kiếp nhân sinh, hóa ra cũng chỉ là một thoáng qua nơi nhân thế.


Có những điều ta đã từng tin là thật, những yêu thương đã từng tưởng rằng sẽ vĩnh viễn, nhưng rồi thời gian đã làm tất cả trở nên phôi pha, nhạt nhòa như gió thoảng qua lòng. Đôi khi nhìn lại, ta chỉ thấy những mảng ký ức rạn nứt, vỡ vụn như mặt nước gợn sóng trong một buổi chiều hoàng hôn lặng lẽ. Và rồi, ta chợt nhận ra, hóa ra tình yêu chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, một ảo tưởng mơ hồ mà trái tim yếu đuối bám víu, nhưng lại chưa bao giờ là sự thật.


Ta đã đi qua cuộc đời, với tất cả sự mong manh và ngộ nhận, cứ ngỡ rằng những lời hứa sẽ là bến bờ, những ánh mắt sẽ là neo đậu. Nhưng mọi thứ rồi cũng phai mờ theo dòng thời gian. Ta đã trao cả trái tim, để rồi nhận lại chỉ là những khoảng trống không lời đáp, những miền ký ức chằng chịt những vết nứt. Có lẽ chẳng có thứ gì gọi là tình yêu thực sự, chỉ là khao khát của con người muốn xua tan cô đơn, muốn tìm chút ấm áp trong những đêm dài lạnh lẽo.


Cuối cùng, ta chỉ còn lại chính mình - cô độc như cánh chim lạc lối giữa biển sương mù, không điểm dừng, không nơi chốn. Cả đời tìm kiếm, nhưng hóa ra chỉ tìm thấy sự trống trải, như con thuyền lạc giữa đại dương, chẳng thấy bờ bến nào đáp lại tiếng gọi yếu ớt. Tình yêu, nếu có, có lẽ chỉ là một huyễn hoặc của những tâm hồn khao khát, một giấc mộng ngọt ngào để rồi tàn lụi, không để lại gì ngoài chút hoang hoải giữa đời.


Giữa bầu trời mờ sương, trong khoảnh khắc cuối cùng, ta hiểu rằng có lẽ sự tồn tại của mình cũng chỉ là một làn hơi mong manh, một dấu vết ngắn ngủi giữa cuộc đời dài dằng dặc. Và khi ta tan biến, những ký ức về ta cũng sẽ tan theo gió, không còn ai nhớ đến, không còn ai níu giữ. Ta trở về với hư vô, như chưa từng hiện hữu.


Một kiếp nhân sinh, hóa ra chỉ là một làn sương mỏng manh, trôi dạt, thoáng qua, rồi tan biến mãi mãi vào cõi hư vô.


diên vỹ

2024.11.03

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2024

2024.07.27 @2:32 PM

 



Lại là tình yêu...!


Mình lại phải tự hỏi một câu:


"- Là cái quái gì thế...?"


Mình chỉ thích ngắm nhìn cuộc sống, muốn thấy mặt trời ngày ngày lăn từ dãy núi này sang tận dãy núi kia, rồi chìm sâu xuống lòng đại dương thăm thẳm mênh mông ấy. Mình không muốn bản thân chạy theo bình minh hay rượt đuổi ánh tà dương. Không, không hề...! Mình chỉ muốn duy nhất một điều là ở yên một góc ngắm nhìn đất trời, ngắm nhìn thiên hạ xung quanh! Mình không thích lăn vào những cuộc vui, nhưng mình sẽ rất vui nếu có thể ở một góc nghe giọng nói, nghe tiếng cười của thiên hạ. Mình không bận tâm là bản thân có hiện diện trong lòng thiên hạ đó không, mình chỉ muốn nhìn ngắm thôi, và lẳng lặng rời đi... Mình không thích giao tiếp, không thích có sự tương quan hay tình riêng gì với bất cứ sự vật, con người nào của thế giới này. Mình luôn có một cảm nhận, tất cả đều là vô nghĩa, có và không chẳng là chuyện quan trọng nữa...


Thế nhưng lại có người muốn mình biết yêu thương...!


Nếu có thể biết yêu, mình đã không chọn cuộc sống bình lặng này...! Thật sự mình không muốn, tình cảm của thế tục, mình chán đến độ ngửi thấy hương vị của nó là mình chỉ muốn tránh xa...!


Yêu đúng là cực kỳ tốt. Cảm xúc thật hay, nhưng xen lẫn trong đó mọi thứ trần tục đến độ khó chịu...! Mình không thích...!


Làm gì có hai tâm hồn đồng điệu trong thế gian này..., tình yêu bất quá chỉ là một bên hưởng lợi, một bên hy sinh...! Mắc gì mình phải trói buộc bản thân trong một hợp đồng tình yêu luôn có sự bất công ấy và trong tâm luôn mang một nỗi lo, liệu người ta sẽ còn yêu mình không?


Vâng, cái giá của nó đôi khi cũng rất tốt, nhưng mấy ai đi hết trọn hành trình ấy mà không mất đi mấy phần khiếu giác... chẳng hạn như đau lòng, là cái thứ mà luôn luôn phải đối mặt trong tình yêu...!


Muôn đời vẫn là nhịp điệu ấy, khúc nhạc ấy, bản trường ca ấy...!


- Em có thể nào không yêu được không?


- Không, anh rất yêu em...!


Nghe đến đó, mình chỉ biết thở dài..., nhưng em không thích...! Em - cũng chính là mình, không thích thì im lặng thôi...! Lúc đầu có vẻ khó khăn, vì thật sự hương vị tình yêu rất ngọt, nó cứ khiến cho ta say mê..., cứ như không còn biết thế giới xung quanh này hiện hữu ra sao nữa... Nhưng quá trình nuôi dưỡng tình yêu cực kỳ khó nhọc, nào dỗi, nào đau lòng, nào khó chịu, nào bất công, nào mất hết nhẫn nại... rồi cứ dãy đành đạch ra đó đòi công bằng, công lý... để rồi lại vui, lại cười, hôm nay lại khóc, lại nhớ, lại kỳ vọng... và hôm kia thì thất vọng, đau lòng... lại hờn dỗi...! Quá trình ấy cứ lặp lại đến phát chán... bên dỗ, bên dỗi, bên hy sinh, bên hưởng lợi, bên bất công, bên chịu đựng... Vì sao chán đến thế?


- Nếu có thể nhìn ngắm anh cười, em nghĩ bấy nhiêu đó cũng đủ, hãy xin cho em đi ra khỏi cuộc đời anh...! Thật sự em không đủ kiên nhẫn để nuôi dưỡng tình yêu với anh...!


- Em không yêu anh đủ sâu?


- Vâng, em vốn không biết yêu và càng không muốn yêu!


Lại là tranh cãi, lại là hờn dỗi...!


Phiền đến độ, ước gì... và mình phán ngay một lời nguyền tự bây giờ..., mình sẽ nhắm mắt, bịt tai, sẽ chẳng nhìn, chẳng thấy, chẳng cảm giác nữa...!





2024.07.27 @2:00 PM



Mỗi ngày cứ tự bảo bản thân cố gắng làm sao tâm trí đừng bị chi phối, đừng bị phân tâm, đừng bị cuốn theo thế tục, vậy mà cứ khóc, cứ cười, cứ buồn vui lẫn lộn. Nhiều lúc chẳng hiểu nổi bản thân mong mỏi điều gì, sao lại cứ vui buồn theo cuộc sống thế chứ...!


Và cho dù có thể điềm nhiên bao nhiêu với xung quanh, vẫn không thể an nhiên được nếu vô tình bị xúc phạm từ chính người thân của mình...!


Có đúng gia đình là nơi yên ổn nhất không?


Hình như không phải, gia đình chính là nơi mọi thị phi xảy ra..., chính là nơi tưởng như mình có thể sống thật nhất, lại là nơi mình phải ý tứ nhất, giả tạo nhất...! Gia đình càng đông, mình càng phải ý tứ hơn... Và dĩ nhiên một người có bản chất như mình lại luôn là người ngoại đạo... Mình không theo nổi nhịp sống ấy..., thế là mình bị bài trừ...!


Một con người tầm thường, không tiền tài, danh vọng, địa vị và quyền lực, luôn sẽ chẳng ra gì trong mắt chính người thân của mình! Vậy mà có ai đó đã phủ nhận điều đó...! Theo đạo đức thông thường, đúng là sai... nhưng theo thế tục, nhân gian... điều đó luôn luôn đúng...


Một con người như thế ngoài việc nhất nhất đi theo thiên hạ, không được có chính kiến, thì chẳng thể làm gì được, nhưng nếu một con người như thế lại cố tỏ ra bình dị, sống theo bản năng của mình thì sẽ bị bài trừ ngay...!


Lúc đầu nghe người thân phê phán vài câu, mình chỉ nhún vai bảo chuyện đó bình thường, mình không bận tâm...!


Mình đúng là không bận tâm, trời có sụp xuống, mình cũng không bận tâm... sự thật là thế...!


Để rồi chính vì sự không bận tâm của mình, khiến người thân nổi giận, bảo mình đúng là sự nhục nhã của họ!


Ôi, câu nói ấy đau lòng làm sao? Đã là tuần thứ hai rồi, khi nghĩ lại câu nói ấy, vẫn thấy cay xè cả mắt...!


Vì sao lại thế nhỉ...!


Khi nghe nói thế, mình vẫn dửng dưng cười nói, để rồi khi bản thân trở về căn nhà của chính mình, trái tim nghe đau nhói..., nước mắt từ đâu cứ trào ra... chắc hẳn mình đau lòng lắm..., mình thường không khóc..., đối với mình khóc lóc là yếu đuối, là vô tích sự..., khóc thành tiếng là không thể được, vì mình chỉ biết cười thành tiếng thôi, vậy mà chẳng hiểu nước mắt từ đâu cứ trào ra... vì sao thế? Có điều gì lại khiến mình đau lòng đến vậy...?


Tối thứ sáu tuần ấy mình ngủ đến sáng thứ bảy, đi dạo quanh khu rừng một vòng, tâm trí vẫn không thoải mái, thế là lại về nhà ngủ vùi đến đêm thứ bảy. Khi tỉnh dậy lòng vẫn nghe đau, thế là vùi đầu ngủ tiếp đến trưa chủ nhật...! Nước mắt vẫn cứ tự nhiên rơi..., không biết nó rơi cho cái gì...! Nhưng sáng thứ hai là phải đi làm... mình không thể vùi mình ngủ nữa...


Tình thân đúng là phiền toái, sống theo tầm mắt của người thân càng phiền hơn...! Mà có phải là chuyện kinh thiên động địa gì chứ, chỉ là những cử chỉ vụn vặt hằng ngày phải theo, mình không theo đã đành, lại chẳng biết dạy con theo phép tắc... Thật nực cười đến độ muốn khóc, con nít nào chẳng thế...! Tại sao phải là con mình? Nhà có gần 20 đứa con nít, tuổi xê xích nhau, chúng hợp lại thì như là cái chợ..., vẫn ăn uống bê bối, vẫn chẳng phép tắc, thế nhưng chỉ nhóc nhà mình là được vào sổ đen thôi... Tội con bé... ai biểu nó có mẹ là mình...!


Thấy mình buồn bã, con gái hỏi, mình liệt kê những thứ nó nên tránh, nó hỏi:


- Ủa chỉ vậy thôi à? Sao con sai đến thế mà không ai nói?


Mình cười buồn bảo:


- Con không sai..., cái sai duy nhất con là con của mẹ...!


Nếu như trong tình cảnh ấy, mình chỉ biết cúi đầu vâng vâng dạ dạ, bảo từ nay sẽ cố gắng sửa sai, sẽ tốt hơn... v.v... thì sẽ thế nào nhỉ? Theo như dự đoán, thì vẫn chỉ là sự nhục nhã của người thân...! Nhưng mình lại cười và bảo những thứ đó tầm thường quá, mình không sửa được, thế là bị nói rằng nếu không dạy bảo được con, thì ở nhà đi, đừng ra ngoài làm gì...?


Vâng, thì mình sẽ ở nhà...!


Mình vốn chẳng bao giờ thích những buổi tụ họp đông đúc như thế, bởi vì mọi người chẳng nói chuyện gì ngoài những chuyện mình không thích nghe...


Đúng là lỗi tại mình...! Vì sao mình cứng đầu đến thế nhỉ... cái kiểu biết mình thấp bé, hèn mọn mà lại cứ vênh mặt cười cười như ta đây là trung tâm vũ trụ ấy...!


Thấp bé, hèn mọn thì đã sao? Mình có làm gì sai, vì sao không được phép vui cười, vì sao không được phép có sự bình an chứ... chẳng lẽ nét mặt của mình phải lo lắng, phải đau buồn hay sao?


Rốt cuộc vẫn không hiểu lý do vì sao mình đau lòng?


Đến tận thời khắc này, mình vẫn không hiểu được điều gì làm mình đau lòng và phiền toái đến vậy? Mình có cảm giác muốn buông bỏ mọi thứ, thật sự thấy cái gì cũng quá vô nghĩa, thứ gì cũng quá phũ phàng...? Vì sao tâm tư của mình lại cứ luẩn quẩn trong một nỗi đau khó tả đến nhường này chứ?


Cứ tưởng mình là kẻ vô tâm nhất trần gian mà...! Vì sao lại đau lòng đến thế?

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2024

2024.07.14 @2:55 PM

 



Anh có một giọng nói trầm ấm, khiến người nghe cảm thấy bình an.  

Anh có một tràng cười sảng khoái, khiến người đối diện thấy cuộc đời tươi vui, rộn ràng đến khôn lường!


Nhưng rốt cuộc những thứ đó thì sao? Chẳng là gì cả!


Bởi anh vẫn là anh, em vẫn là em. Khoảng cách sẽ chẳng bao giờ chạm, hơn nửa đời người, quá khứ của chúng ta chưa từng thuộc về nhau. Kỷ niệm không có, ký ức trống rỗng, hiện tại cách xa, tương lai cũng chỉ là thứ gì đó mịt mờ, không định hướng!


Em thử tuần thứ nhất - cố tìm quên anh.  

Tuần thứ hai - xóa ký ức vốn có rất mong manh về anh.  

Tuần thứ ba - em tìm lại bình yên... nỗi nhớ hóa thành sương khói! Đúng là chúng ta không cần sự hiện diện của nhau. Chúng ta lại trở về khởi điểm ban đầu. Là người xa lạ!


Em thinh lặng...!  

Anh không nói được một lời...! Bởi anh có nói gì, hứa hẹn gì, em cũng cố chấp theo ý của mình!


Chúng ta đã rõ ràng bất đồng ý kiến, không cùng quan điểm đến vậy...!


Có tình yêu cũng chỉ thế, không có tình yêu có khi nhẹ lòng hơn...!


Chúng ta hiển nhiên trở về khởi điểm ban đầu....


Hãy nói xem ..... nỗi buồn ấy sẽ ở lại trong trái tim của chúng ta bao lâu ? Chỉ là khoảnh khắc, một đời ....hay bao kiếp ?





2024.07.14 @9:11 AM


Hai người thích nhau, đi đến yêu nhau thì là vì lý do gì? Nhân duyên sao? Tiền duyên sao? Hay chỉ đơn giản thấy thích thì yêu thôi? Có người bảo do con người cầu toàn, nên thường tìm đến những ai đó có cái gì đó mà mình không có..., để rồi muốn chiếm giữ và làm của riêng. Tình yêu nói một cách trần tục hơn là sự chiếm đoạt cái của người khác, làm của riêng mình..! Nghe có vẻ trần tục quá đúng không? Nhưng thực tế gần như thế..., ta khao khát, ta mong đợi, ta mơ ước... và bỗng dưng tất cả cái ta mong mỏi ấy, đều hiển hiện ở một người... Ta bỗng si dại, ta say đắm... và ta lại mang người ấy về thế giới riêng của mình. Người đồng thuận với ta là khởi đầu hạnh phúc, người chống lại ta, khước từ ta, là khởi đầu của ân oán.... Cái vòng lẩn quẩn đó của nhân thế cứ lặp đi lặp lại đến phát chán..! Vậy mà ta vẫn trầm mình trong phiền muộn đó..., dường như không có lối thoát nào khác...!


Cuối cùng tình yêu là cái quái gì mà khiến ta phiền muộn đến vậy?


Vì sao phải yêu? Mắc gì phải yêu..!


Khi ta phát hiện một cá thể gần giống như mình mong đợi, ta tự dưng muốn chiếm giữ... và càng độc đoán hơn nữa là ta muốn cá thể ấy phải đồng thuận, không được nghịch ý ta...!


Tình yêu nhìn theo khía cạnh trần trụi ấy, đúng là khiến ta phát hoảng...!


Vậy mà theo nhịp sống hằng ngày, thiên hạ vẫn lăn về phía ấy.... nơi ta cho rằng có tình yêu..!


Ta đang say đang mê, chợt nhiên người im lặng, chợt nhiên người biến mất...


Ta bỗng nhiên tâm thần bấn loạn, tâm trí hoang mang...! Ta tìm, ta kiếm, ta oán, ta hờn...!


Vì sao cảm xúc và tinh thần của một con người lại có thể giao phó, mặc cho một con người khác toàn quyền quyết định đến thế...! Lại là tình yêu sao?


Vẫn có cái gọi là "tình yêu đẹp...", nhưng cũng phải trải qua sóng gió mới có thể có được trọn vẹn ý nghĩa của nó...!

Cuối cùng ta vẫn không hiểu được, vì sao tâm hồn của chúng ta lại cứ đi tìm một tâm hồn còn lại để kết nối?

Chúng ta có thể nào ngang nhiên trong trời đất, bất luận nghịch cảnh nào, bất luận gian nan nào cũng đừng suy nghĩ đến một tâm hồn xa lạ khác được không?

Mà trần gian này vốn đơn giản đến độ ta cứ bước đi về phía trước thôi, chông gai phải qua, gian truân phải có, đó là điều đương nhiên..., nếu là đương nhiên, là lẽ phải có trong trời đất, thế vì sao ta cần một mảnh hồn đồng điệu khác, để gian truân lại nhân đôi, phiền muộn lại gấp bội đến thế?

Vì sao ta cần một niềm an ủi lúc ta kiệt sức? Nếu kiệt sức, không phải chỉ cần nghỉ ngơi, vết thương tâm hồn không phải theo thời gian sẽ tự chữa lành sao? Mắc gì ta cần một bàn tay nâng niu, một đôi bờ vai để tựa? Không phải trong lúc ta chiếm lấy một đôi bờ vai để tựa ấy là lúc ta nhân đôi phiền muộn cho tâm hồn kia không? Đúng là phiền muộn của ta có thể vơi, nhưng trách nhiệm của người lại tự dưng thêm nặng...! Đó là tình yêu sao?

Bản thể của tình yêu là gì, là một người mở lòng, một người chịu đựng, một người vui, một người phải hy sinh! Theo thời gian nếu cứ đến từ một phía, tình yêu sẽ chỉ còn là trách nhiệm... Chợt nhiên ta vui, trong khi đó trên đôi vai của người chợt nhiên vất vả hơn, nặng trĩu hơn, vì người phải gánh luôn phần phiền muộn của ta...!

Vì sao những lúc khó khăn, ta cần được vỗ về và an ủi, vì sao ta không khóc một trận cho thoải mái, rồi tự mình đứng lên đi con đường mình muốn, chọn lối sống mình thích...? Nhân sinh mỏng manh, mắc gì ta phải trầm luân...? Nếu có thể buông bỏ được mọi thứ, không phải sẽ nhẹ lòng hơn sao? Nếu như ta chẳng cần gì cả, tội gì ta phải dấn thân vào lối mòn của nhân thế...? Ta có thể không chọn tình yêu của nhân gian mà... Đúng không?




Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2024

2024.07.13 @8:54 AM


Khi bắt đầu hiểu chuyện, mình thường lánh xa mọi người xung quanh. Lúc ấy mình còn ngỡ là do mình thiếu tự tin, do mình tự cảm thấy không đủ thông minh, trí tuệ để tiếp chuyện với thiên hạ. Càng lớn, mình càng cố chấp hơn, chỉ thích đi đi về về một mình. Mình vẫn nghĩ do bản thân cô đơn không tìm ra tri kỷ thật sự nên mới thế. Có những tình yêu thoáng qua như cơn gió, mình cứ ngỡ đó là do duyên phận không đủ. Dần dà mình phát hiện, tất cả đều do bản thân mình. Hình như mình chỉ thích một mình, một cõi. Đến nỗi bao cuộc nhân duyên dù có tốt đến cách mấy, cũng bị mình đuổi đi hết. Đơn giản là mình không hoà hợp được với suy nghĩ của người ấy, không thích có một cá nhân nào đó hiện diện trong cuộc đời của mình, càng không muốn ai đó bảo, "Em nên đi ngủ sớm, em nên thế này...". Khi nghe những cụm từ ấy, tự dưng tình yêu trong mình lại tan biến. Nói xem, vì sao tình cảm trong tim mình lại mong manh đến thế, nó chưa bao giờ đủ sâu để mình có thể nuôi dưỡng, nâng niu. Đôi lúc hình như mình nhỏ nhen đến độ ganh tị cả với người mình yêu! Đúng là thật đáng tội nghiệp làm sao cho những cá thể ấy...

Tình yêu của người lại không bao giờ đủ cho mình, mình luôn thất vọng, luôn hụt hẫng, luôn hướng đến một cái gì đó sâu đậm hơn, vĩnh hằng hơn. Nhưng trái tim của mình lại chứa đựng một thứ tình cảm mong manh đến độ một cơn gió mùa thu nhè nhẹ lướt qua cũng khiến nó lay động. Hay thiên hạ đời nay nôm na gọi là thiếu "thủy chung"!

Mình luôn ngưỡng mộ tình yêu trên phim ảnh, sách báo, và cả những người xung quanh. Khi thấy ai đó bên nhau, mình luôn ngắm nhìn họ, và luôn có một câu hỏi, "Làm sao, cách nào mà họ có thể bên nhau hết ngày này qua ngày khác?" Thắc mắc của mình không chỉ xảy ra trong ý nghĩ thôi đâu, mình luôn luôn hỏi họ, "Bên nhau ngày ngày như thế, anh/chị không thấy nhàm chán lắm sao?" Thường họ hay nói, vâng có lúc chán, nhưng yêu nhau mà, ai không thế, lúc sum vầy, lúc cãi vã, nhưng suy cho cùng, tất cả là vì yêu...!

Ôi lại là vì yêu sao? Tại sao lại cực nhọc thế nhỉ? Vì sao phải lựa chọn, phân loại, tìm kiếm...chịu đựng, điều ấy không cực nhọc lắm sao?

Cô nhóc làm chung đã khóc hết nước mắt khi chồng cô ta đề nghị ly dị. Lúc ấy mình chỉ biết nhìn nhóc khóc, chẳng thể nói được câu gì ra hồn, vì trong đầu mình nghĩ, không thích nhau thì ly dị thôi, mắc gì phải khóc? Khi chia tay đúng là hụt hẫng, đau buồn, thất vọng, có thể có vài giọt nước mắt rơi, nhưng ấm ức khóc, đụng đâu nước mắt rơi lã chã đó, thì chắc có lẽ không có. Mình còn suy nghĩ là, ôi thế cũng tốt, cái cũ không đi, cái mới sao đến được. Thiên hạ đã mấy lần quở trách mình vì những suy nghĩ đó. Họ bảo mình không đúng đắn. Mình lại chẳng hiểu sai ở chỗ nào, vì sao lại khóc khi ai đó không còn yêu mình? Vì sao phải trói buộc cảm xúc của bản thân mình vào một cá thể nào đó? Mình cực kỳ ghét nếu bị ai đó chi phối cảm xúc. Chỉ cần mình phát hiện người ấy dám ngang nhiên chiếm lấy thời gian ngày và đêm của mình, thì tự dưng anh ta phải được xóa đi trong ký ức của mình. Mình không hiểu được mắc gì phải để ai đó trong tim, có gì thích thú đâu ngoài những cảm giác phiền toái, nhớ nhung, để rồi tràn trề thất vọng, hụt hẫng. Mắc gì phải vì một nụ cười của họ, mà đánh đổi thời gian của mình, tâm trí của mình chứ?

Thiên hạ lại cười mình, bảo là do mình không biết yêu...


Nhưng rồi mình lại cực kỳ thích cái cảm giác nhớ nhớ thương thương một chiếc lá vàng, một cành hoa úa. Nhìn dòng nước lững lờ trôi, đôi chiếc lá vàng xao xác, cảm giác mông lung kỳ ảo của buổi sáng tinh sương khiến trái tim mình thổn thức đến lạ kỳ. Nụ cười, giọng nói, ánh mắt của một ai đó vô tình lướt ngang, mình muốn mang tất cả về nhốt vào một lâu đài kính, chỉ để nó ở đó, vĩnh viễn ở đó, không một cá thể nào ở ngoài kia thấy được, biết được. Chỉ duy nhất một bản thân mình là chủ nhân của những thứ đáng yêu đó...

Rất tiếc, đó chỉ là bức tranh do bản thân mình tự hoạ, trên cõi đời này làm gì có những thứ thuần khiết đến độ đó, để trái tim mong manh của mình trở nên mạnh mẽ hơn, để nỗi nhớ trong tim của mình sâu đậm hơn, định hình hơn, không như làn sương mờ ảo kia, khi ánh nắng mặt trời xuyên qua, sương lại tan biến...





Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2024

2024.07.07 @12:02 AM



Cảm thấy phiền muộn quá, thế là lại lang thang trên phố!


Ngày xưa mỗi khi phiền muộn cũng lang thang xuống phố ngắm nhìn thiên hạ, có lẽ nhìn trai xinh, gái đẹp dập dìu qua lại trong lòng tự nhiên thấy bình an.


Ngày đó, nơi mình ở gần con phố đi bộ, nguyên một dải phố đó thành phố dùng để cho thiên hạ lang thang, nào quán bia, nào ca nhạc, nào các vũ điệu, có kẻ vẽ tranh, có kẻ ngồi đàn, rất nhộn nhịp. Mình nghĩ bây giờ nơi đó có lẽ cũng thế, cũng có lẽ hạ nhiệt hơn thời xưa, nhưng nhà mình bây giờ cách đó quá xa... Thế là chỉ lang thang trên phố với mây và gió... Lại đi xuyên qua khu rừng nhỏ... Bóng đêm phủ khắp khu rừng...!


Lang thang phố đêm tấp nập người qua kẻ lại, ánh đèn, tiếng nhạc, tiếng nô đùa cười nói từ các quán bia vọng ra, nó rất khác so với lang thang trong khu rừng nhỏ, bốn bề chỉ có cây và gió... tiếng côn trùng rả rít, tiếng loạt xoạt của một con vật gì đó ở tít xa, có lúc nghe tiếng của bầy nai lướt qua như gió..., để rồi một con gió thổi nhẹ qua, mình có một cảm giác như là hơi thở ma quái nào đó của một linh thể đang ẩn núp ở phía sau, chợt nhiên có một bóng đen lướt qua, và hình như cảm nhận ra được có một ánh nhìn từ xa dội lại... Đúng là có phần rùng rợn, đêm giữa thành phố không đen lắm, khu rừng giữa thành phố cũng chẳng u tịch... vậy mà cảm giác rờn rợn vẫn ập đến... để rồi mình tự cười bản thân, bước chân chậm lại, toàn thân tập trung vào tiếng côn trùng, tiếng gió...!


Nỗi phiền thì vẫn cứ hiện diện...!


Đêm chẳng cô đơn tí nào, vậy mà ta cứ như lạc lối...!


Lại đứng trên gò đất cao nhìn xuống thành phố!


Dòng xe vẫn tấp nập qua lại, đèn vẫn rực rỡ ở tít đằng xa...!


Tiếng thở dài của ta rơi xuống phố...! Phố vẫn thản nhiên nhìn xuôi ngược với cuộc đời...!




Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2024

2024.07.06 @6:55 PM


Đến tận hôm nay, cũng đã hơn hai tuần rồi kể từ lúc nhóc trở về từ chuyến du lịch 10 ngày sang châu Âu, nhóc vẫn huyên thuyên nói thế này thế nọ... mình chỉ nghe và cười!


Lúc vừa đón nhóc ở sân bay, mình cảm giác nhóc lớn hẳn lên, hành động, lời nói, cử chỉ rất dứt khoát... đúng là không uổng công mình đầu tư cho nhóc chuyến đi đó..! Nhưng rồi qua vài ngày sau, nhóc lại hiện nguyên hình một nhóc con, không hơn không kém...! Đúng là phí tiền phí của...!


Nhóc về đến nhà bày ra một bàn những thứ nhóc mua được! Mình thấy nhóc gói rất nhiều thứ trong mấy chiếc vớ, mình tò mò mở ra xem, trời ạ! Toàn là đá...! Mình hỏi:


- Đừng nói với mẹ rằng con ăn cắp những viên đá này chứ không phải là dùng tiền để mua nhé!


Nhóc nhếch miệng cười một cách khoái trá...!


Trời ạ! Lại nữa..! Mình nhớ hồi nhóc mới bắt đầu đi học, lúc đó bé con lắm, chỉ 6 - 7 tuổi thôi, có hôm nhóc mang về một cặp đựng đầy lá cây, và khoe với mình rằng nhóc đã rất cực khổ để nhặt những chiếc lá đó mang về cho mình, vì bà cô thì cứ không cho, nhưng nhóc cứ lén lén nhặt bỏ vào cặp. Nhóc bảo rằng do biết mình thích lá, nên mang về cho mình. Rồi hôm khác, nhóc lại mang về một cặp đá là đá, lại cũng lén cô giáo...


Nên khi nhìn thấy rất nhiều đá, mình biết ngay!


Nhóc lại thỏ thẻ:


- Mấy hướng dẫn viên du lịch canh con dữ lắm, nhưng đã sao, con cứ lén lén mà giấu đi...


Mình nhăn nhó bảo:


- Hình như đó là một hành động không được tốt lắm...


- Con biết, ai cũng nói thế, nhưng mẹ biết đấy, cả một bãi biển đá và đá, viên nào cũng đẹp, con lấy đi vài viên lại có ảnh hưởng gì?


- Nếu ai cũng như con, thì bãi biển sẽ chẳng còn đá nữa.


Nhóc ngẫm nghĩ rồi bảo:


- Đúng là sai thật, nhưng con không cưỡng lại được.


Mình thở dài bảo:


- Bao lớn tuổi mà đã học làm đạo tặc rồi...


Nhóc lại nhăn nhó bảo:


- Mẹ không biết con đã trải qua bao khó khăn và cực khổ thế nào đâu...!


Mình cười và bảo nhóc kể thử nghe. Nhóc nói:


- Con đúng là chưa bao giờ va chạm với xã hội...


Trời ạ, nghe nhóc nói mình mém bật cười, bao tí tuổi mà còn lên giọng thế... Xong nhóc lại nói:


- Mẹ biết không, con tính hay quên mà, con cứ lang thang đi, đi miết, mọi thứ xung quanh đúng là tuyệt vời đến nỗi con quên mất luật là muốn đi đâu phải nói một tiếng với hướng dẫn viên hoặc người trong nhóm. Đằng này con mải mê nên quên, thế là có một khoảng thời gian họ đã tản ra khắp nơi để tìm con, ai cũng như rớt tim ra ngoài...


Mình lại chọc:


- Cái tính đó của con tệ nhất, may là không bị bắt cóc...


- Vâng đúng là may mắn họ đã tìm thấy con, lúc đó con cũng phát hoảng luôn, nhưng từ đó tới sau, họ không cho con đi đâu nữa!


Mình lại cười khoái chí:


- Đáng đời..!


Thế rồi hễ có dịp là nhóc lại khoe ảnh, khoe từng thứ nhóc đã thấy, nào là xe, nào là người, nào là những căn nhà, những kiến trúc... v.v... Nhóc lại nói:


- Con mua quà cho ngoại, cho dì Tư, nhưng con quên họ là đạo Tin Lành, không phải Công Giáo, mà ở xứ đó toàn là Công Giáo...


Mình cũng thấy rất vui vì nhóc biết nghĩ cho người khác, nhưng nhóc lại kết luận một câu:


- Mà mẹ xem, con lại chẳng biết tặng quà làm sao, bây giờ xem ra cái nào con cũng thích, con không nỡ tặng..!


Trời ạ! Mình phì cười bảo:


- Có lòng là được rồi, nhưng nếu thấy không nỡ thì giữ lại đi. Rút kinh nghiệm lần sau mua hai món giống nhau, thế là có thể giữ lại cho mình một món, tặng thiên hạ một món...!


Nhóc ra chiều suy tư lắm, và gật đầu bảo:


- Đúng là không nỡ, hay là mai con ra chợ mua vài món như này rồi tặng...!


Trời ơi con của tui! Mình lắc đầu bảo:


- Con gái nè! Như vậy thì còn gì là quà tặng từ chuyến du lịch của con. Thôi đi nào, không nỡ tặng thì cứ giữ lại, đây chẳng là chuyện lớn lao gì...!


Nhóc hí hửng như giải tỏa được phiền muộn, thế là mang tất cả những vật linh tinh đó dán lên tủ lạnh ở bếp, rồi ngắm nghía chừng như vừa ý lắm.


Đúng là con nít!


---

2024.07.06 @6:14 PM



Mình tuy chẳng còn lăn tăn nghĩ ngợi như ngày xưa, cũng chẳng có chuyện gì phải phân tâm hay lo lắng, chỉ là đôi lúc cảm thấy thật sự hơi mệt mỏi một xíu, hơi phiền muộn một xíu... Nhưng suy cho cùng, những thứ mệt mỏi ấy, phiền muộn ấy cũng chỉ do mình hơi có một chút gì đó gọi là sân si thôi. Chứ bình thản mà nhìn đời thì chẳng có gì đáng để phiền muộn.


Có người rảnh rỗi đến nỗi bày cuộc yêu đương hỏi xem mình có muốn tham gia không...!


Mình cười! Bảo hãy đợi ba tháng...!


Đúng là quá rảnh rỗi...!


Chưa ba tháng, mình đã tự dưng thấy phiền muộn!


Thú thật rằng có giây phút nào đó, thật sự hơi có bị xáo trộn, nhưng suy cho cùng lại chẳng tha thiết gì nữa...! Yêu thì sao? Không yêu thì sao?


Mỗi ngày mặt trời vẫn lặn từ hướng này rồi biến đi sang hướng khác!


Ánh sáng và bóng tối cứ thế rượt đuổi nhau!


Chỉ riêng mình tất bật với cuộc đời! Đôi lúc mệt mỏi đến rã rời! Chỉ muốn dừng lại tất cả... chỉ muốn nằm yên bất động...!


Bỗng dưng trong cuộc đời lại có thêm một nỗi phiền phức, nỗi phiền ấy mang tên là "tình yêu...!"


Như một trò trẻ con, nghĩ chưa tới, lo chưa trọn!


Hình như bản thân vẫn thích một mình một cõi trong thế giới này...!


Hình như trời thu, mưa thu và ngọn gió thu thuở ấy đã không còn lại chút dư âm nào nữa...!


Đúng là có đôi lúc ta như say như mê...! Say một giọng nói, say một tiếng cười...!


Nhưng tận sâu thẳm trong con tim, những thứ ta say ta mê chẳng thuộc về ta nữa...!


Đôi lúc rất ngưỡng mộ thiên hạ xung quanh! Làm sao mà họ lại có đủ nhiệt huyết để theo đuổi một tình yêu?


Tình yêu! Hình như nó lướt ngang qua mình rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng vậy, mình đứng yên một chỗ yên lặng ngắm nhìn nó...! Để rồi nó cứ xa dần!


Thật lòng mình không đủ bao dung để nuôi dưỡng một thứ tình yêu và theo mình cảm nhận, nó là sự lãng phí thời gian nhất của một kiếp con người!


Hôm nay lại thấy chán chường đến tột độ...!


Hương cà phê trên tay vẫn thơm.


Vị cà phê vẫn khiến mình sảng khoái...!


Nhưng có một nỗi phiền, mình không biết phải cất giấu làm sao? Cũng chẳng biết phải đương đầu thế nào...!


Đúng vậy, mình không thích chạm vào tình yêu, không thích sở hữu tình yêu, càng không thích sống với tình yêu...!


Có thể nào thẳng thắn nói một câu rằng, mình không muốn tham gia vào cuộc chơi tình ái đó không? Vì sao lại không từ chối được, rõ ràng là mình không nỡ...! Mà mắc gì mình lại không nỡ...? Từ khi nào mình lại suy nghĩ cho người khác rồi?


Bây giờ mình đã hiểu...


Sự xuất hiện của người ấy khiến cho mình nhận thức rằng, cuộc đời này trần trụi đến độ chán ngán...!


Nhưng lại thấy mọi thứ bỗng dưng đáng yêu đến lạ!


Cuối cùng lại là thế nào đây?


Đúng là hết sức phiền muộn...!




2024.07.06 @5:57 PM



Máy lạnh hư, ra chợ mang về! 

Xe cần bảo trì, mang xe ra tiệm! 

Nhà cần vài thứ lặt vặt, thế là ra chợ mang vài thứ lặt vặt về! 

Tổng kết tất cả lại, thở dài ngao ngán...!

Thế là ngủ một giấc! Khi thức dậy vào Amazon app, xin nghỉ buổi chiều hôm nay!

Đúng là cần phải nghỉ ngơi một buổi!






Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2024

Đế Vương

 


Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước

Ngỡ như dân an ta sẽ chẳng bao giờ buồn

Nào ngờ một hôm ngao du nhân gian chạm một ánh mắt

Khiến cho ta say ta mê như chốn thiên đường

Trời cao như đang trêu ngươi thân ta khi bông hoa ấy 

Trót mang con tim trao cho một nam nhân thường


Giận lòng ta ban cho bông hoa thơm hồi về cung cấm

Khiến em luôn luôn bên ta mãi mãi không buông

Mà nào ngờ đâu thân em nơi đây tâm trí nơi nào

Nhìn về quê hương em ôm tương tư nặng lòng biết bao

Một người nam nhân không vinh không hoa mà có lẽ nào

Người lại yêu thương quan tâm hơn ta một đế vương sao

Giọt lệ quân vương không khi nào rơi khi nước chưa tàn

Mà tình chưa yên nên vương trên mi giọt buồn chứa chan

Đành lòng buông tay cho em ra đi với mối tình vàng

Một bậc quân vương uy nghiêm oai phong nhưng tim nát tan.


Mấy tháng trước mình đã nghe thử bản nhạc này. Cảm nhận rất đơn giản là hay, giọng hát truyền cảm, dư âm lắng đọng. Bài hát chứa đựng cả một trời nuối tiếc mà tất cả những ai từng yêu sẽ rất thông cảm cho một đoạn tình không thể có được ấy. Hôm đó mình nghe vài lần, rồi bị cuốn vào công việc thường ngày nên không nghe lại.

Khoảng thời gian gần đây, tâm trạng của mình có chút bâng khuâng, thương nhớ. Nó làm mình lại vương lòng, lại thương cảm. Những khoảnh khắc đó, mình thường hay tìm một bản nhạc để giải khuây. Có lẽ Ôn Vĩnh Quang hát bản này quá chất, hoặc có lẽ nó hợp với tâm trạng của mình nên mình cứ nghe đi nghe lại suốt quãng đường đi làm (mình tốn hơn 45 phút để lái xe đi làm). Hầu như mỗi buổi sáng đều tìm về bản nhạc này.

Buổi sáng trời trong, nắng đẹp, cây cỏ dịu dàng, dòng xe tấp nập, một ly cà phê trên tay, một giọng hát trầm lắng thêm một chút ngạo khí của bậc đế vương, và một câu chuyện tình yêu chỉ đến từ một phía. Vâng, đế vương thì làm sao có tình yêu? Và ai dám yêu nổi bậc đế vương đây? Tâm của đế vương cao, ngạo khí của đế vương khiến cho bao kẻ run sợ. Và đã là đế vương, sao có thể để chuyện nhi nữ bận lòng? Nếu có thể tung tăng cùng người mình yêu thoả chí tang bồng, thì đế vương đã từ bỏ ngôi vị để lang thang cùng nữ tử của mình trong chốn nhân gian rồi!

Nữ nhân nếu không là kẻ ham vinh hoa, thì cũng chỉ cầu có một đời sống bình lặng, nên thường chọn gốc khuất để tự tại. Dù biết rõ tình yêu của đế vương, nhưng sao có thể bình an trong vòng tay của chàng khi xung quanh chàng còn cả ba ngàn giai lệ vây quanh? Thế nên nữ tử trong bài hát chỉ chọn một nam nhân thường.

Đế vương trong bài hát vẫn luôn tự hỏi: vì sao ta uy nghi cao sang, nàng lại chẳng để tâm? Vì sao một nam nhân thường lại có thể hơn ta? Có lẽ trong tình yêu, mọi thứ đều bình đẳng, khi trái tim say, lý trí không thể phân biệt. Nhưng kẻ tầm thường nhất cũng hiểu, tình yêu chỉ là khoảnh khắc nhất thời, không phải là vĩnh cửu. Hôm nay chàng say, còn ngày mai thì sao? Nữ nhân nếu không là quốc sắc khuynh thành, làm sao lọt vào tầm ngắm của đế vương? Có bao giờ chàng lại yêu một nữ tử xấu xí, thấp hèn không? Dĩ nhiên không! Nhưng mọi nhan sắc đều phai dần theo thời gian, và tình yêu cũng sẽ vì đó mà tan biến. Vẫn biết có vài câu chuyện ngoại lệ, nhưng liệu ta có may mắn thế không? Trao con tim cho một nam nhân thường vẫn là lựa chọn tốt nhất. Không biết nữ tử kia có giây phút nào say lòng với vị quân vương si tình đó không, nhưng nàng ấy chỉ muốn yên lành trong cuộc sống đời thường nhất của mình. Ba ngàn giai lệ kia, nàng chẳng cần tranh. Hoặc có thể nàng là người trung thành với tình yêu, nên không vì một chút vinh hoa phù phiếm và một khoảnh khắc đắm say của đế vương mà xiêu lòng. Với những người chung thủy như nàng, điều này là không thể chấp nhận.

Bài hát không nói về nữ nhân đó, chỉ nói về cảm nhận của bậc đế vương uy nghi kia. Chàng đã say, say một ánh mắt, như chốn thiên đường. Nhưng tiếc rằng quyền uy của một đế vương nàng chẳng bận tâm. Ngày ngày nàng dõi mắt về cố hương, tâm tư trĩu nặng, quyền uy không thể cướp nổi trái tim nàng.


"Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước, ngỡ như dân an ta sẽ chẳng bao giờ buồn", vậy mà chàng buồn đến lạ. Hóa ra chàng chỉ là một nam nhân không thể tầm thường hơn thế. Chàng biết cô đơn, biết mong mỏi, biết tương tư, biết nhung nhớ. Nhưng chàng hơn nam nhân thường ở chỗ trong tay chàng là quyền lực, chàng muốn thiên hạ hướng về đông, thiên hạ không dám ngoảnh sang tây. Thế thì với một nữ nhân, chàng thừa sức làm bá chủ. Chàng lại mang nàng về cung, đặt nàng ở trên ba ngàn giai lệ, nhưng vì sao nàng không vui?


Hóa ra tình yêu không là thành quách để đế vương đem hùng binh cướp đoạt, tình yêu cũng chẳng là thiên hạ để đế vương dùng uy quyền cai trị.

Than ôi! Bài hát là thế, tâm tư của đế vương trĩu nặng là thế. Ta, một kẻ việc lớn không thành, việc nhỏ chẳng xong, cũng đang mơ hồ lạc giữa ranh giới của đời thật và tình yêu. Ta chẳng là đế vương nên không có đủ uy quyền để khiến tình yêu ở cạnh bên. Ta lại không mang trong mình một ngạo khí ngất ngưởng kia để có thể giơ tay phẩy một cái, trả tình yêu về lại nơi chốn nó muốn đến.

Nỗi sầu thiên thu vạn cổ ấy lại được Ôn Vĩnh Quang ngâm nga, tư lự, lúc cao vút đầy khí lực của bậc đế vương, lúc trầm ngâm như một nam nhân thường. Tâm tư của ta theo từng cung bậc ấy, lúc đau thương luyến nhớ, lúc khắc khoải không nguôi. Và hình như ta phát hiện ra, ta quên rằng bản thân mình đang phiền muộn, ta quên mất nỗi nhớ về một người nặng trĩu trong tim mình. Ta chỉ cảm nhận được sự luyến tiếc của một bậc đế vương với thứ tình yêu tầm thường của nhân thế, vậy mà uy nghi như đế vương vẫn không chạm nổi.

Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước
Ngỡ như dân an ta sẽ chẳng bao giờ buồn
Nào ngờ một hôm ngao du nhân gian chạm một ánh mắt
Khiến cho ta say ta mê như chốn thiên đường


Than ôi!

Ta, một kẻ đời thường lạc lõng,
Bỗng như si như mê, bài hát "Đế vương!"



Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2024

2024.06.16 @12:24PM

 


Khi còn bé, mình lên rất nhiều kế hoạch, rất nhiều dự định, và còn có cả một quyển sổ nhỏ ghi ra những dự định theo từng năm tháng. Để rồi khi chạm vào đời, may mắn lắm mới không bị dòng đời đưa đẩy. Những dự định, những mong muốn hầu như hoàn toàn không thực hiện nổi. Những giấc mơ cứ mãi mãi là giấc mơ. Nhớ những tiêu chí làm người của mình thật hết sức nực cười! Hoá ra đôi lúc mình lại nhẫn tâm đến thế, không biết vì vô tình hay vô ý, hoặc chẳng còn đường nào khác để đi?


Để rồi đến hiện tại, hình như chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời vào mỗi sáng, chỉ cần trên tay còn có ly cà phê là đủ ấm lòng! Niềm vui nó chỉ gọn gọn như thế! Hôm nay đã là ngày thứ tư con gái đi xa rồi, không có con bé ở nhà đúng là không khí yên lặng hơn. Có người quả quyết rằng khi đến 60 tuổi mình sẽ cảm nhận thế nào là cô đơn và hiu quạnh. Mình chỉ cười! Hình như người ấy nghĩ xa xôi quá thì phải! Anh boss lại thắc mắc hỏi mình:


- Em ở nhà một mình, không sợ ma sao?


Trời ạ! Nghe anh hỏi một câu mình nhịn cười không được, trả lời anh:


- Hình như ma sợ em đấy!


Chiều thứ sáu, sau khi tan làm mình nhớ đến chú (chồng của mẹ), chú bảo rất thích ăn burger ở gần chỗ mình làm. Nghe chú nói vậy nên mình quyết định ghé mua cho chú một phần burger. Thế mà vừa đến nhà mẹ, chú đã vui đến độ cười không khép nổi miệng. Nghĩ cũng lạ, đồ ăn mẹ nấu ngon đến độ ăn hoài không biết chán, nhưng chú thì chỉ thích ăn burger và pizza, trời ạ! Nhưng đó là may mắn của mình, thế là mỗi thứ sáu mình ghé nhà mẹ cũng chỉ để ăn một bữa thật ngon. Ăn xong, mẹ rủ mình đi bộ.


Đi được một vòng, mẹ nói thêm vòng nữa nhé! Mình cười bảo mẹ muốn đi tới sáng cũng được. Thế là mình vừa đi, vừa nghe mẹ tỉ tê chuyện trời trăng mây gió, chuyện mấy đứa con nghịch ý mẹ, chuyện đức lang quân đáng trách kia, vân vân. Xong mình hỏi:


- Mai bé Jay có đến nhà mẹ không?


Đó là nhóc con của đứa em mình, con bé rất dễ thương. Bữa hôm gặp mình, con bé bảo là nó biết ăn sushi nữa. Mình cũng có hứa là một ngày nào đó mình sẽ mua cho nó ăn.


Lời hứa với con nít là không thể không thực hiện, huống gì với một nhóc con đáng yêu đến thế! Mẹ bảo nó sẽ đến, thế là trưa thứ bảy (tức hôm qua), nhà hàng mở cửa lúc 12 giờ trưa, 12 giờ 13 mình gọi điện đến đặt đồ ăn, xong khoảng 20 phút sau mình đến và tốn thêm 20 phút nữa mới mang được tới nhà mẹ.


Mẹ bảo nhóc đợi mình không nổi nên đã ngủ. Mình mang thức ăn để lên bàn và dọn ra cho mẹ. Nhìn thấy sashimi, sushi và thêm một phần thịt bò, thì mẹ ngạc nhiên hỏi:


- Ôi sao con mua chi dữ vậy!


Mình cười nói rằng:


- Nếu mua cho con bé thôi, chắc mẹ sẽ ganh tị mất!


Chỉ đơn giản thế mà mẹ và chú cười không khép nổi miệng! Mình biết cá sống và sushi của Nhật ở tiệm đó là nhất, biết mẹ thích, nên muốn mua cho mẹ ăn thử, không ngờ mẹ vui đến vậy! Như mình đã từng nói, làm con mà không có tiền dư, đúng là một đại bất hiếu. Kiếp này mình thật sự quá bất hiếu rồi ..!



Sáng chủ nhật, mình vốn nghe mẹ bảo em gái và gia đình nó sang năm dự tính về VN, mình nghe xong lấy làm rất vui. Thế là mình nhắn tin cho nhóc em hỏi rằng nó có mang con gái mình đi theo được không.


Thế là lúc sáng nay vừa đi bộ, vừa trò chuyện với nhóc em.


Mình vẫn chưa nói cho con gái biết dự tính sang năm sẽ cho nó về VN chơi, nó mà biết được chắc sẽ vui đến cỡ nào nhỉ!


Thứ Ba, 11 tháng 6, 2024

2024.06.11 @8:31 PM

 


Định mệnh của mỗi con người có phải đã được sắp đặt không? Hay chúng ta chỉ là những hạt bụi vô hình trong thế giới hỗn loạn này?


Anh hỏi:


- Em có biết bản thân hình thành như thế nào không?


Nghe anh hỏi, ta chỉ cười. Dường như anh là một người rất ngoan đạo, tin rằng định mệnh của mỗi con người là do bàn tay của đấng cao thượng ấy bày ra. Nhưng rồi ta lại nói với anh rằng:


- Từ một ngàn tám trăm năm trước, em chỉ là hạt bụi bé nhỏ, lưu lạc giữa nhân gian. Vô tình một buổi anh ngang qua, từ đó em bám vào anh, rong ruổi cho tới tận bây giờ. Và không biết do một cơ duyên nào đó, em tự dưng có được ý thức, có được hình hài, có niềm khao khát trong lòng về một mối lương duyên. Thế là em gặp anh! Dường như em đã biết anh từ một ngàn tám trăm năm trước vậy...


Ta chưa nói xong, anh đã phá lên cười thật lớn. Giọng cười của anh giòn giã, trong vắt, mang lại cho ta một cảm giác bình yên và thánh thiện. Cả những lúc anh cằn nhằn về thế thái nhân tình, ta cũng chỉ mỉm cười, vì nghe ra được một giọng điệu đáng yêu đến vậy.


Nếu mọi thứ chỉ dừng lại ở khoảnh khắc vô lo vô sầu như thế này, thì có lẽ tuyệt vời đến dường nào.


Anh lại thảy qua cho ta nghe thử một đoạn audio ngắn. Ta nghe rồi bỗng dưng say!


Thế gian này thật sự còn tồn tại một cái gì đó để ta đắm đuối sao?


Ngày ngày ta lướt nhanh qua dòng đời tất bật...


Đêm đêm ta cùng bóng tối lắng nghe nỗi lòng của nhau...


Ta cứ ngỡ trần gian đã quên mất sự hiện diện của ta rồi...


Ngoài việc cười cười nói nói với người trong thiên hạ, ta chẳng còn biết phải làm gì hơn, bởi bất cứ điều gì xảy ra cũng đều có nguyên nhân sâu xa của nó.


Thế thì sự xuất hiện của anh là vì nguyên do gì?

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2024

2024.06.09 @3:03PM


Có những lúc như bây giờ, tâm rối bời, trí phiền muộn, cả con tim cũng choáng say...! Ta lại chỉ có thể tự cười bản thân mình...! Loài người có thật sự là phát triển dần theo thời gian không? Nếu có, sao ta chẳng bao giờ thấy mình hơn của ngày hôm qua, dù rất nhiều lúc, cố trấn tĩnh bản thân, cố tự bảo mình rằng, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn...!


Tuy ta không còn những phút nóng vội, cũng đã trầm tĩnh hơn rất nhiều... nhưng thực tế khi đối diện với những chuyện khó xử, ta chỉ biết ngồi thừ ra đó, hoặc ngủ vùi một giấc... Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, thì cũng là thế, cũng là khó xử, cũng là chỉ biết lặng lẽ, chờ một ngày mai...!


Có lẽ mọi thứ đều tùy vào chữ "nhẫn" thôi...!


Nhưng tâm của ta, sao có thể bình lặng được...!


Vẫn là sóng từ tim!


Vẫn là phiền từ mộng...!


Ít ra hiện tại, ta còn biết đường mà bước, biết rõ nông sâu mà dò... xem ra cũng đã là may mắn lắm rồi...!


Lòng người thật khó dò, hay lòng ta thật quá kém cỏi....! Đến bao giờ ta sẽ khá hơn đây?


Nhiều lúc cứ thấy bản thân ngớ ngẩn làm sao ấy...!


Lại nhẫn lòng cùng với thời gian...!


"NHẪN" - đây là thứ duy nhất ta có thể chạm được..., cũng là con đường duy nhất mà ta có thể đi ..!


Ta của ngày hôm nay ơi...! Cố lên nào...!






2024.06.09 @8:21AM

 Những khu rừng cây xung quanh từ thưa đến rậm, mình và nhóc con đã băng qua từng con đường, từng góc khuất. Thế mà hôm qua chợt nhiên hai mẹ con lại khám phá ra một góc rừng rất xa, nơi đó, tất cả các cây cao đều nhau, âm u đến phát hoảng! Lúc ấy đã hơn 8 giờ tối. Lang thang kiểu này thế nào có ngày hai mẹ con cũng hiến xác mất thôi! Nhưng nhóc con cứ kéo mình đi lang thang. Thật ra nói thì nghe phát hoảng thế, nhưng cách nhà đi bộ khoảng 2 phút là tới khúc đầu của rừng cây, xa hơn thì là 25 phút, còn muốn đi từng ngõ ngách của nó thì đúng là cần rất nhiều thời gian. Mình gọi là rừng vì nó có rất nhiều cây, chỉ đơn giản là vậy !


Chiều hôm qua, mình đành phải theo lời đề nghị hay nói đúng hơn là lời cầu xin của nhóc, vì mình đã từ chối đến 3-4 lần rồi. Hôm qua do có quá nhiều việc lặt vặt phải lo, vì thứ tư tuần sau (6/12) nhóc con lên đường đi chơi rồi, nên phải chuẩn bị hành trang và mọi thứ. Thế nên lại xin nghỉ ở Amazon tiếp, nhưng chắc còn lâu lắm mới nghỉ được thêm nữa vì giờ phép đã bị mình dùng sạch trơn rồi!


Trở lại lời cầu xin của nhóc, mình theo chân nhóc đến một cái ao nhỏ, rồi theo lối mòn đi mãi. Con đường này đúng là hình như không có ai đặt chân đến, nên cỏ và lá cây đã che mất con đường. Lý do biết đó là con đường vì có một lớp nhựa được rải lên trên, có nghĩa là có một khoảng thời gian nào đó, ở đây chắc chắn có người dùng nó. Đi càng lúc thì cây càng rậm, đôi lúc có bóng mấy chú nai vàng lướt qua, rồi chợt con đường bị một hàng rào chắn ngang. Mình và nhóc không thể đi được, quay lại thì lười, nên lại đi dọc theo hàng rào. Ôi, không còn lối đi, nên cây cỏ cao đến nửa mình. Nhóc mặc quần dày nên không sao, quần của mình khá mỏng, nên bị gai sướt túi bụi. Khổ thân nhỉ! Cuối cùng cũng ra được đường lớn, khu hàng rào thật lớn được dựng lên, bản quảng cáo bảo là sẽ xây một khu chung cư sang trọng. Chắc năm sau sẽ đầy người ở! Nghĩ thôi đã thấy phiền.


Nhóc con lại thấy xa xa có hai ụ đất cao, ụ thứ nhất cao khoảng tòa nhà hai tầng, ụ thứ hai có lẽ mới được đổ, thấp hơn ụ thứ nhất một chút. Thế là nhóc kéo mình trèo lên cho được ở ụ đất thứ hai.


Buổi chiều gió mát, càng lên cao càng nghe mát mẻ vô cùng, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thật là một cảm giác dễ chịu đến tột cùng. Hóa ra cuộc đời đơn giản là vậy.

Cái khoảng này làm mình nhớ đến đoạn Tào Công sau khi mang quân đi viễn chinh, trên đường trở về cũng đã leo lên một ngọn núi nào đó ..(mình quên chương nào của truyện "Tào Tháo - Thánh nhân đê tiện " rồi .Lúc ấy, gió mát, trăng thanh, một bên là núi cao, một bên là biển rộng .., Tào công đưa nắt nhìn sang , ngẫu hứng đọc một bài thơ ...cảm khái tột cùng ..nào gió, nào trăng ..! Trời ạ ...! Tào Công người làm chuyện lớn mà cảm khái nhường đó , huống gì người cả chuyện nhỏ cũng không làm như mình mà gặp cảnh đó chắc sẽ ký giấy chung thân ở đó luôn quá ..


Nhóc thường đi khoảng đó là đã mệt. Đúng là tệ thật! Mình bảo nhóc đã đi rồi thì đi đến cuối đường luôn. Vì thế mà hai mẹ con phát hiện ra khu rừng rậm rạp khác. Nó cách xa khu rừng của hai đứa thường đi khoảng 5 phút đi bộ, khu rừng đó biệt lập với mọi thứ, không có những con đường con con dẫn vào. Chợt nhiên đang đi, mình và nhóc thấy khu rừng được xẻ ra làm hai. Thế là tính tò mò trỗi dậy. Bóng đêm thì chập chờn, ánh trăng lưỡi liềm treo ở trên cao, gió lại mát, không khí lại u tịch. Mình và nhóc con đứng ở đầu đường của khu rừng nghe hơi hoảng loạn một chút. Mình quay sang hỏi nhóc:


- Muốn băng qua không?


- Sợ ạ!


- Sợ sói hay cọp?


- Sợ rắn!


Mình cười ngất bảo:


- Mẹ có vũ khí trong tay.


Mình đưa một cọng sắt lúc nãy nhặt ở hàng rào, nó khá dài. Nhóc cười hí hửng theo gót chân mình.


Có lẽ họ xẻ khu rừng ra làm hai vì phải chạy một đường dây điện, rộng khoảng ba thân người. Nhưng đi giữa lúc chập chờn tối như thế, sẵn trong đầu có khá nhiều hình ảnh của phim kinh dị, đúng là hơi hoảng loạn. Dĩ nhiên điện thoại có đèn,  nhưng mình và nhóc không dùng. Mình nói với nhóc là ánh đèn đó sẽ khiến những bóng ma xung quanh thấy bất an, đừng đánh thức nó.


Có lẽ đi khoảng ba phút thì ra khỏi, đúng là một cảm giác vừa thích, vừa hoang mang. Đại khái không gặp rắn, cũng không gặp sói. Trước khu rừng lại một cảnh tượng khác hiện ra, hóa ra đó là khu chơi golf. Mình bảo nhóc đi ra nhanh không thôi kiểu mấy phim kinh dị, nó pha đèn tới đâu là bắn rớt mình tới đó. Nhóc lại rất nhiệt tình theo những câu chuyện mình thêu dệt.


Đi khoảng hai phút, lại thấy căn nhà họ đang xây... căn nhà này mình thấy mỗi ngày, nên lại quay sang hỏi nhóc:


- Muốn vào đó xem không?


Nhóc lắc đầu bảo:


- Kinh dị lắm ạ!


Mình lại cười ngất. Nhưng mình biết, chỉ cần mình đi là nhóc sẽ lăn theo thôi. Nhóc còn bảo:


- Mẹ đừng chạm vào cái gì nhé, lỡ điện giật!


Mình cười, bảo:


- Đúng rồi, ngày mai lại có hai xác chết há!


Đi quanh quẩn một hồi, hai mẹ con lại theo lối cũ mà về. Đang đi giữa bóng đêm chập chờn ấy, chợt nghe đâu đó một tiếng nói phát lên. Trời ạ, trái tim của hai mẹ con như muốn nhảy phọt ra ngoài! Cảm giác kinh dị đến cực kỳ! Đúng là nói thì giỏi, gặp chuyện mới biết mình cũng chỉ là một chú thỏ con không hơn không kém. Sau khi định thần lại, hoá ra là tiếng nói của bạn nhóc phát ra từ điện thoại! Sau khi biết được hai mẹ con còn lang thang ngoài rừng, bạn của nhóc la chí choé, còn bảo nhóc phải mở màn hình lên cho nhóc ấy thấy bóng đêm ở rừng ra sao. Mình nghe bạn của nhóc hỏi:


- Ôi cái bóng thù lù ở phía xa là cây thôi à?


Nhóc cười khanh khách bảo:


- Mẹ mình nói nó là mấy linh hồn được khoá trong thân cây chắc cỡ nghìn tuổi ấy!


Nhóc bạn không những không cãi lại, mà còn hoàn toàn đồng ý với ý tưởng của mình. Nghe tụi nó trò chuyện thật đáng yêu đến lạ lùng, giọng cười khúc khích của hai đứa nó khiến mình thấy thật vui tai.

Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

2024.06.08 @8:34AM

 



Anh có biết rằng anh đã gây ra một nỗi phiền không tưởng đối với em không?

Sự hiện diện của anh đúng là không nên có!

Ba năm trước, anh có biết tại sao em tự dưng cắt đứt mọi liên lạc không? Lý do duy nhất là lúc ấy, em bỗng nhận ra cảm giác này, cảm giác y hệt như hiện tại. Nhưng khi đó, em còn bị một nỗi phiền khác nên em không thể làm gì khác hơn là chấm dứt mọi thứ với anh.

Em biết, anh vẫn đâu đó, vẫn gửi những bức thư với một câu hỏi vì sao...

Em thường im lặng trong những tình huống mà bản thân không thể làm gì khác được.

Để rồi cuộc sống đời thường kéo em đi rất xa, em hầu như đã quên mất một đoạn cảm giác ấy. Em thật sự đã quên hẳn anh.

Lại một bức thư của anh... Em đọc rồi tự mỉm cười. Ngày xưa và bây giờ...? Em cũng muốn làm một bài toán, chỉ để thử xem.

Em đóng tất cả các cánh cửa, chỉ hé mở một khung cửa sổ rất nhỏ, vậy mà cơn gió là anh vẫn cứ bình thản ghé ngang. Và như em dự đoán, cơn gió là anh quả thật đã làm xáo trộn tất cả vốn rất ngăn nắp trong đời thường của em.

Anh tự dưng làm xáo trộn tất cả trật tự của cuộc sống thường ngày của em rồi. Em chỉ có bấy nhiêu thời gian, nhưng anh đã hoàn toàn cướp sạch.

Cả những lúc chăm chú làm việc nhất, em vẫn bị cơn gió là anh làm xáo trộn.

Em không là kẻ khao khát tình yêu, với em, tình yêu chỉ là một trò đùa của tạo hoá, một cảm xúc bất chợt đến - đi như cơn mưa mùa hạ, hoặc tình yêu bất quá chỉ là một chiếc lá xao xác của ngày thu, một gợn sóng nhẹ nhàng lướt qua vì một cơn gió. Tình yêu có hay không đối với em như một thứ gì đó bình thường đến độ không cần thiết.

Với phần đông thiên hạ ngoài kia, tình yêu là cần thiết, nhưng với em, tình yêu chỉ là một món trang sức, và em hoàn toàn không đeo trang sức. Chiếc nhẫn trên tay khiến em không thoải mái, sợi dây chuyền khiến em có cảm giác như đeo gông, cả đôi hoa tai cũng khiến em như mang gánh nặng trên đôi tai mình.

Anh thấy không, tình yêu tầm thường với em như thế thì sao em phải phiền muộn?

Vậy mà cơn gió là anh lại khiến em nghĩ ngợi bâng quơ!

Em không như những thiếu nữ ngoài kia cần một vòng tay mạnh mẽ! Cuộc sống đầy rẫy những phiền muộn li ti, nhưng với em, nó lại muôn màu muôn vẻ. Em yêu thích cuộc sống này như yêu thích hơi thở của chính bản thân em.

Trong hàng triệu con người trên trái đất tí hon này, em cũng chỉ là một hạt cát, một giọt sương... nhỏ bé đến thế là cùng.

Chí em không lớn, tâm em không rộng. Em chỉ làm một điều duy nhất là sống trọn vẹn một ngày mà mình sở hữu.

Vậy mà cơn gió là anh lại hiên ngang đến thế, khiến em cảm thấy như mình đang mất hết lối đi. Phiền quá phải không?

Em biết đó bất quá chỉ là một cảm giác mà em phải có, nhưng với tính của em, mọi thứ sẽ trở nên bình thường trở lại.

Với một con người cực kỳ tầm thường và vô cùng bất thường như em, cơn gió là anh sẽ ở lại bao lâu?

Một tuần hay ba tháng? Có lẽ sẽ ngắn hơn thế...

Tình yêu không khiến em thấy đau thương nữa, cũng không đủ thú vị để em cần phải khám phá. Tuy nó phức tạp, nhưng lại chỉ là một thứ không cần thiết phải có với em. Những lúc nó lướt ngang, em thường mỉm cười, như vô ý mở một cánh cửa sổ rất nhỏ, nhưng em mở hai phía trước và sau, vì em biết nó sẽ theo lối khác mà biến đi, bởi em không có ý giữ nó lại. Nhưng em có thể giữ nó được sao? Dĩ nhiên là không, vì em không có bất cứ một thứ gì để dung dưỡng nó, em càng không muốn dung dưỡng nó.

Em chỉ muốn biết, cơn gió là anh sẽ tan đi như thế nào?





Cô đơn trong tĩnh lặng

Nỗi cô đơn và sự trống trải dường như đã khắc sâu vào linh hồn ta tựa một dấu ấn vĩnh cửu, chẳng thể phai nhòa, mà cũng chẳng muốn xóa bỏ. T...